Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 456 - Mức Độ Lây Nhiễm

Tuyết tan, phía dưới phủ lên một bộ xương trắng, trên bộ xương không có một chút máu thịt, sạch sẽ.
“Đây … đây là khung xương của thứ gì? Cũng rất lớn nha!”
Tần Tiểu Vũ kinh ngạc kêu lên.
Quả thực, chỗ tuyết đọng lại che lấp khung xương này, ước chừng chúng dài khoảng trăm mét!
Tần Vũ trầm mặc nói:
“Chắc hẳn là của biến dị thú loài rắn rồi.”
Tần Tiểu Vũ mở to hai mắt nhìn:
“Con rắn dài cả trăm mét” Hơn nữa đường kính của nó cao gần bằng toà nhà ba tầng?”
Điều này thực sự đáng kinh ngạc, bộ xương được bao phủ dưới tuyết này dài một trăm mét và cao gần mười mét, xét từ cấu trúc của bộ xương này, nó chắc chắn là một thú biến dị giống rắn, khó có thể tưởng tượng khi còn sống nó đáng sợ đến như thế nào.

Con rắn biến dị lớn nhất mà đám người Tần Vũ gặp phải chính là con rắn vảy đen khổng lồ mà họ gặp phải trong rừng Ngũ Độc, nhưng nó chỉ dài ba mươi mét, chẳng là gì so với bộ xương vĩ đại này.
Mà quan trọng nhất chính là, con thú biến dị hung hãn như vậy mà lại chết ở chỗ này, máu thịt đều bị ăn sạch, xương cốt chôn vùi trong tuyết, loại quái vật đáng sợ nào có thể giết chết nó chứ?
Với hình thể to lớn của con rắn vảy đen cũng chỉ bằng một nửa con rắn khổng lồ này, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy đáng sợ.
Mặc dù thú biến dị nhỏ không có nghĩa là yếu, nhưng thú biến dị có hình thể lớn chắn chắn là không yếu, bộ xương này nhất định trước khi nó còn sống đã tiến hóa thành thú biến dị cấp ba mạnh mẽ.
"Một con thú biến dị khổng lồ như vậy phải mất bao lâu mới tiến hóa?"
Tần Vũ cười khổ, không thể không nói, tốc độ tiến hóa của thú biến dị và tang thi nhanh hơn nhiều so với tốc độ tiến hóa của con người.
“Phi Tuyết Cảnh…từ từ đã, chỗ này không lẽ là nơi đó chăng?”
Tần Vũ bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, ngay lập tức khiến hắn kinh hãi.
Một trăm năm sau ngày tận thế, Tần Vũ có hiểu biết rất rõ về lịch sử hậu thế, theo ghi chép trong sách, khu vực bị nhiễm virus trên thế giới được chia thành các cấp độ, có một số khu vực, mức độ lây nhiễm thấp và quái vật bên trong sẽ yếu hơn, còn ở các khu vực khác thì mức độ lây nhiễm cao, mức độ tiến hóa của quái vật ở khu vực đó sẽ rất cao.
Theo tóm tắt trong cuốn sách, trên thế giới có ba mươi ba khu vực bị nhiễm bệnh nặng, quái vật ở những khu vực này tiến hóa cao đến mức con người khó có thể sinh tồn trong đó.
Trong ba mươi ba khu vực bị nhiễm bệnh nặng đó có Phi Tuyết Cảnh!
Tần Vũ không ngờ mình sẽ đến Phi Tuyết Cảnh, theo ghi chép trong sách, tất cả nhân loại ở Phi Tuyết Cảnh đều đã chết hoặc chạy trốn, bởi vì nơi này quá nguy hiểm, không có đường sống sót, ở hậu thế Phi Tuyết Cảnh đã hoàn toàn biến thành thiên đường cho quái vật và chỉ những chiến binh mạnh mẽ của con người mới dám vào đó săn bắn.
Bây giờ xem ra bọn họ quả thực đã đi được một quãng đường khá xa, thẳng từ thành Thiên Mông đến Phi Tuyết Cảnh, hơn nữa xem ra Phi Tuyết Cảnh đời sau cũng không phải là vùng chết chóc, vẫn còn có người sống sót, thậm chí còn có căn cứ của người sống sót.
Tần Vũ cảm thấy rất thần kỳ, hậu thế của Phi Tuyết Cảnh đã hoàn toàn bị huỷ diệt, vậy mà hắn may mắn tới đây thám hiểm một chuyến.
Tần Tiểu Vũ nghi hoặc nói:
“Anh, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Tần Vũ cười nói:
“Nơi này tên là Phi Tuyết Cảnh, trong giấc mơ của ta, nơi này đã biến thành thiên đường của quái vật từ lâu, không ngờ chúng ta lại may mắn đến được Phi Tuyết Cảnh trước khi nó bị huỷ diệt."
“Ừm ừm.”
Tần Tiểu Vũ gật đầu, cô tò mò nói:
“Ở trong giấc mơ của ngươi Phi Tuyết Cảnh này rất nổi tiếng sao?”
Tần Vũ gật gù:
“Nó rất nổi tiếng, là một trong ba mươi ba khu vực bị nhiễm bệnh nặng trên thế giới, ở đó những quái vật mạnh mẽ lần lượt xuất hiện, mức độ lây nhiễm của thành Thiên Mông và thành Thịnh Cảnh hoàn toàn không thể so sánh với Phi Tuyết Cảnh, nơi này rất nguy hiểm.”
Tần Tiểu Vũ hoàn toàn hiểu được chuyện này, nhìn vào khối xương cốt trước mắt đủ để chứng minh.
Mặc dù biết nơi này rất nguy hiểm, nhưng Tần Vũ lại rất hưng phấn, mức đột biến của quái vật ở đây cao bất thường, chất lượng của nguồn năng lượng tiến hóa mà chúng tạo ra cao hơn nhiều so với thế giới bên ngoài, nơi này chính là địa ngục cho kẻ yếu,nhưng là thiên đường cho kẻ mạnh.”
Nhưng Tần Vũ cũng biết, Phi Tuyết Cảnh là một trong ba mươi ba khu vực bị nhiễm bệnh nặng trên thế giới, mức độ nguy hiểm chỉ đứng sau mười cấm địa chết chóc, bọn họ phải cẩn thận, nếu không cho dù là bọn họ cũng sẽ bỏ mạng ở đây.
“Đi thôi.”
Tần Vũ nói:
“Gió tuyết càng lúc càng lớn, chúng ta tìm nơi trú ẩn trước.”
“Vâng.”
Tần Tiểu Vũ gật đầu.
Hoả Giáp Trùng Vương bắt đầu tăng tốc, nó chạy như bay, thân hình đỏ sẫm của nó như một ngọn lửa, lao nhanh vào trong gió tuyết.
Sau đó không lâu, trước mặt họ xuất hiện một con đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận