Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 328:

Tần Tiểu Vũ giải thích:
"Đây là năng lực đi kèm của Vong Giả Lôi Nhận, nó còn có được thuộc tính tức tử, chỉ cần bị nó cào xước thì nhất định có khả năng kích hoạt."
"Thuộc tính tức tử?"
Tần Vũ ngạc nhiên về chuyện này, thuộc tính tức tử này giống như độc tức tử của Ngũ Độc Thú trước đó, bỏ qua lực phòng ngự, bỏ qua lực sinh mệnh, chỉ cần là bên trong độc tức tử, không siêu việt thì sẽ chết, mà cây đao này lại có năng lực phụ như vậy sao?
Tần Vũ chỉ có thể nói không hổ là vũ khí linh hồn, quả nhiên rất mạnh!
"Chị gái nhỏ, ta cũng muốn trị liệu."
Lúc này Địch Thiếu Phong bu lại, trông rất khinh nhờn.
Tần Tiểu Vũ cười ha ha:
"Được."
"Ầm!"
Vong Giả Lôi Nhận phun ra một luồng hồ quang điện màu đen, bắn Địch Thiếu Phong ra ngoài, lần này hắn bị điện giật đến toàn thân run rẩy, đầu lưỡi run lên:
"Hơi....Quá rồi....Đó…"
Đám người nhìn muốn cười, Bạch Tiểu Na cũng cạn lời, tên Địch Thiếu Phong này đúng là một tên dở hơi.
Tần Vũ thấy cảnh tượng này, hắn cũng có hơi vui, với năng lực lôi điện đi kèm của Vong Giả Lôi Nhận, sức chiến đấu của Tần Tiểu Vũ bây giờ có thể nói là tăng vọt một đoạn.
Mà Tần Vũ có chút mong đợi nhìn về phía người đàn ông áo đen kia:
"Chỗ này còn bảo vật gì nữa?"
"Còn nữa không? Còn nữa không?"
Tần Tiểu Vũ cũng vô cùng mong đợi nhìn người đàn ông áo đen, biểu hiện của hai người làm cho tất cả mọi người không còn gì để nói, hai người này thật đúng là quá tham lam rồi đó, đạt được Vong Giả Lôi Nhận rồi cũng chưa đủ.
Người đàn ông áo đen nói:
"Còn món bảo vật cuối cùng, cũng là bảo vật có giá trị nhất, đó chính là những bản sao quý giá về quá trình nghiên cứu kỹ thuật biến đổi gen của tộc người Tà Vu bọn ta.”
"Hả?"
Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ đều có chút thất vọng, thứ này bọn hắn hoàn toàn cảm thấy không có tác dụng gì cả.
Thấy dáng vẻ của bọn hắn, người đàn ông áo đen lắc đầu:
"Các ngươi hoàn toàn không rõ kỹ thuật biến đổi gen là môn kỹ thuật vĩ đại đến nhường nào, nó có thể khiến người…"
"Được được."
Tần Vũ lắc đầu cắt lời hắn ta:
"Cho bọn ta một phần đi."
Người đàn ông áo đen này không hổ là chương trình trí năng người Tà Vu chế tạo ra, vừa nhắc tới chuyện liên qun đến kỹ thuật biến đổi gen là cuồng nhiệt đến lạ, tuy nhiên mặc dù xem thường kỹ thuật này, nhưng cầm một bản sao thông tin liên quan tới kỹ thuật biến đổi gen nói không chừng một lúc nào đó có thể phát huy được tác dụng.
Người đàn ông áo đen sao chép một bản sao cho Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, hắn ta nói:
"Phía trên là phiên dịch sang chữ viết mà các ngươi dùng, các ngươi cũng có thể đọc hiểu được."
Sau khi Tần Vũ thu vào trong nhẫn không gian, cũng mất dừng lại ý tứ, hắn nói với đám người:
"Hiện tại đưa tất cả người trong căn cứ rời khỏi tiểu thế giới này."
Hai ngày ngắn ngủi này lại dường như dài dằng dặc, còn phải ra tay quyết đấu với cường giả như Minh Linh Thi Vương, Ba Khắc Sắt, nhưng cũng may mọi thứ đều đã kết thúc, bọn hắn muốn rời khỏi tiểu thế giới màu đỏ ngòm này, cuộc trình mới sắp bắt đầu rồi.

Sau khi thu dọn đồ đạc, Tần Vũ nói:
“Về căn cứ trước đã.”
Hiển nhiên là không có ai đáp lại, mọi người trên chiến hạm Tà Vu đều có thể thấy khung cảnh bên ngoài qua màn hình ảo được chiếu trong chiến hạm.
"Bùm!"
Chiến hạm Tà Vu từ từ nhô lên, phát ra một tiếng gầm như sấm, khiến toàn bộ khu rừng bên ngoài rung chuyển, vô số xác sống và biến dị thú sợ hãi bỏ chạy đi nơi khác, kèm theo âm thanh phát nổ lớn, chiến hạm Tà Vu lao thẳng lên trời, nhưng người bên trong lại không hề có một chút cảm giác chao đảo nào.
Chiến hạm Tà Vu bay về phía bên ngoài Vu Cốt bình nguyên. Thông qua màn hình giả lập, Tần Vũ có thể thấy cảnh tượng phía dưới đang lướt qua rất nhanh. Lúc nãy họ đến đây phải mất một hoặc hai giờ, nhưng hiện tại thời gian di chuyển chỉ mất chưa đầy một phút.
Hứa Nặc che ngực nằm trong đống đổ nát, căn cứ đã bị phá hủy hoàn toàn, một số thủ lĩnh cũng đi đến Mai Cốt bình nguyên, sống chết không rõ, Hứa Nặc cảm thấy sự chờ đợi bây giờ tựa như là dày vò.
"Trên trời...trên trời có gì vậy?"
Không chỉ có hắn, ba trăm người còn lại trong căn cứ cũng im thin thít nhìn lên trời chờ đợi. Đột nhiên, có người chỉ lên trời rồi sợ hãi hét lên. Phía trên bầu trời màu máu, có một chiếc tàu đen trông rất ma quái đang từ từ hạ xuống một vị trí cách họ không xa.
"Là thủ lĩnh của chúng ta trở về sao?"
Mọi người đều lo lắng đứng dậy. Nếu lỡ như là bọn người Minh Linh xuống thuyền, thì tất cả họ sẽ bị giết hết.
Khi chiến hạm Tà Vu cập bến, cabin nhỏ của tàu mở ra, những gương mặt thân quen mệt mỏi bước xuống, mọi người đều đứng dậy vỗ tay:
“Tuyệt vời, họ đã trở về rồi!”
“Thứ đồ chơi này nhanh thật đấy…”
Địch Thiếu Phong nói thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận