Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 276 - Năng Lực Đỉnh Cấp

“Ầm!”
Quả cầu ánh sáng màu đen bổ lên nhánh cây đại thụ, lập tức các nhánh cây xanh tốt kia giống như đã trải qua cả trăm năm, lá xanh khô héo, sau đó tan thành tro bụi, phiêu tán trong không gian hắc ám.
“Hả? Là nguyền rủa khô héo sao?”
Ô Mộc có hơi kinh ngạc.
Cái miệng nhọn như cá mập của Ô Mộc lập tức dâng lên một đường cong dữ tợn:
“Không cần biết ngươi là ai, hôm nay ta phải giết chết rồi thôn phệ bọn ngươi!”
Tang thi thôn phệ tiến hóa giả để mình tiến hóa càng mạnh hơn, nhất là tiến hóa giả có năng lực đỉnh cấp, năng lực của Bạch Tiểu Na thật sự là năng lực đỉnh cấp chưa được biết đến, nó sớm đã không kiềm chế được nữa.
“Các bảo bối, lên cho ta!”
Ô Mộc ra lệnh một tiếng, đám thực vật biến dị lập tức điên cuồng ngọ nguậy, đánh về phía Bạch Tiểu Na.
“Xì!”
Trên những cây dây leo biến dị mọc ra từng chùm hoa, mà những đóa hoa này lại mọc ra một cái giác hút như máy xay thịt, táp về phía Bạch Tiểu Na.
“Dựa vào mấy thứ rác rưởi các ngươi làm sao có thể đả thương được lão đại!”
Tiểu Hắc hừ lạnh, ở trên cơ thể Bạch Tiểu Na, từng lớp khí màu đen đặc tỏa ra, lớp lớp bao vây lấy hắn.
Đám thực vật biến dị vừa chạm vào khí đen này thì như đụng vào acid mạnh (*), bọn chúng đau đớn kêu lên, cơ thể nhanh chóng mục nát, hóa thành tro bụi.
“Gào!”
Một tên thụ nhân cao 3 mét ầm ầm lao tới, đánh một quyền về sau lưng Tiểu Hắc, thụ nhân này mọc ra tay chân to lớn, trên thân cây còn có tai mắt mũi miệng, trông rất giống con người.
Tiểu Hắc trở tay bắt được một quyền mà thụ nhân đánh tới, trên mặt nó mơ hồ lộ ra vẻ tàn nhẫn, nhe răng cười:
“Nguyền rủa thống khổ!”
“Á á á á!”
Một năng lượng kỳ dị truyền từ thân thể Tiểu Hắc lên thân thụ nhân, thụ nhân kia như sờ phải rắn rết, lùi lại nhanh như chớp, nó giống như cực kỳ đau đớn, lăn ra đất, đè những cây hơi nhỏ đã là thực vật biến dị thành từng mảnh vỡ.
“Đây… Đây là thứ đồ chơi gì?”
Ô Mộc nhìn thụ nhân đang lăn lộn trên đất kia mà trợn mắt há mồm, đại thụ mà lại cảm thấy đau đớn sao?
Thụ nhân lăn lộn đau đớn trên mặt đất, sau đó hoàn toàn bất động, giống như là sống sờ sờ mà bị đau chết.
“Nguyền rủa ăn mòn!”
Từng cây dây leo từ bốn phương tám hướng bò đến, quấn quanh tay chân Tiểu Hắc, Tiểu Hắc há mồm phun ra một ngụm khí đen như mây, những dây leo biến dị này vừa tiếp xúc đã nhanh chóng bị ăn mòn chỉ còn cặn bã.
“Tới đi! Ta sẽ giết sạch những thứ rác rưởi mà ngươi nuôi!”
Tiểu Hắc nở nụ cười quỷ quyệt, trong trận chiến, nó giống như một tử thần, không ai địch nổi.
“Thứ này rốt cuộc là cái gì? Dường như nó có thể thi triển tất cả các năng lực hệ tai họa!”
Ô Mộc hơi kinh hãi, thân ảnh cao lớn màu đen này giống như hóa thân của tai họa, đủ loại thủ đoạn quỷ dị tầng tầng lớp lớp.
Mà ở ngoại giới, mấy người Lục Vân cũng gặp phải nguy cơ như vậy, đó là một con cự thú cực kỳ kinh khủng, nó mọc ra ba cái đầu, toàn thân màu đỏ lửa, giống như Chó Ba Đầu đến từ địa ngục.
Tứ chi tráng kiện, nó cao khoảng bằng tòa nhà hai tầng, ba cái đầu chó to lớn phun ra lửa nóng, đốt mười người không kịp tránh thành tro bụi.
Con Chó Ba Đầu này mở miệng nói tiếng người:
“Những thứ sâu kiến như các ngươi đều sẽ trở thành một phần cho lực lượng vĩ đại của Vương!”
“Tên này là Ngục Khuyển trong mấy tên Bất Tử Tộc kia sao?”
Vẻ mặt Lâm Phong ngưng trọng, ban nãy thứ này vẫn còn dáng vẻ con người, đầu tóc đỏ rực, nhưng lại đột nhiên hóa thân thành Chó Địa Ngục Ba Đầu này.
Căn cứ vào tình báo mà Kim Tắc Thiên lấy được ra, bọn họ đã gặp tổng cộng 4 người của Bất Tử Tộc, trong đó có một Bất Tử Tộc khôi ngô nhất, tên Cuồng Sơn, nắm giữa lực lượng của đại địa, có thể hóa thân thành Nham Thạch cự nhân.
Mà có một tên có trí thông minh khá thấp, mang dáng vẻ của một người đàn ông, có thể xuyên qua hư không, tên là Tuyệt Không.
Một tên Bất Tử Tộc có dáng vẻ giống cá mập, đầu tóc màu xanh, có thể triệu hồi ra thực vật biến dị, tên là Ô Mộc.
Tên cuối cùng có thể hóa thân thành Chó Địa Ngục Ba Đầu thì tên là Ngục Khuyển, con cự thú kinh khủng trước mắt này nhất định là do tên Ngục Khuyển của Bất Tử Tộc kia biến thành.
“Phụt!”
Ngục Khuyển mọc ra ba đầu, đầu bên phải nó phun một ngọn lửa nóng rực về phía một đám người đang chạy trốn.
“Không hay rồi!”
Ngọn lửa kia giống như một cột lửa đánh úp về phía đám người đang cực kỳ hoảng sợ kia, Lâm Phong không do dự, hắn nhanh chóng chắn trước mắt đám người, hai tay mở ra, nhẫn không gian trên ngón tay của hắn lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, một tấm chắn trong suốt mắt thường không thể thấy xuất hiện, ngăn lại cột lửa trước mặt.
“Ầm!”
Lực trùng kích to lớn của cột lửa đẩy Lâm Phong ra xa tới 7- 8 mét, nhưng hắn cũng đã thành công cứu được những người kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận