Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 443 - Đây Là Ngươi Tự Tìm Đến

Nghĩ tới đây, Tần Vũ không chờ Ba Mãng đứng vững bò dậy, hắn đã vọt tới hướng Ba Mãng, Ba Mãng khua tay đánh về phía Tần Vũ, nhưng cú đấm của hắn với Tần Vũ có vẻ khá thô bạo, hắn đưa một tay ra sau nắm lấy cổ tay hắn ta trước, rồi sau đó dùng sức quăng hắn ta lên, nặng nề đập vào vách tường.
"Bụp!"
Một tiếng rên, Ba Mãng nện trên vách tường, toàn bộ lực dội lại của hắn đều đập trên vách tường, nhưng vách tường kia lại không phản ứng chút nào, Tần Vũ đã từng thử trước, vách tường bên trong Tỏa Linh Tháp không thể bị phá hỏng.
"Bụp bụp bụp!"
Tần Vũ tìm được đối phó cách Ba Mãng, nắm một tay của hắn dùng sức đập vào tường, mặc dù bên ngoài thân thể Ba Mãng bao phủ một tầng sức mạnh, bảo vệ hắn, nhưng không ngừng đập vào tường như vậy nhưng sẽ để khiến gen nhiên liệu của hắn ta hao.
Ba Mãng tức giận kêu to:
"Thằng ranh, có bản lĩnh thì buông Bổn vương ra!"

Tần Vũ bịt tai không nghe, hắn chỉ cần không ngừng quăng hắn ta trên sớm muộn cũng có thể tiêu hao sạch sẽ gien nhiên liệu của hắn ta, nếu không có gien nhiên liệu, dù là năng lực Tiểu Trùng có biến thái thì cũng chẳng khác nào con cọp không có răng, khi đó Tần Vũ muốn nắn bóp thế nào cũng được.
Ba Mãng liên tục bị đụng vào trên vách tường, Tiểu Trùng trong cơ thể Ba Mãng cũng ý thức được không thể tiếp tục như vậy, Tiểu Trùng trong cơ thể hung tợn nói:
"Thằng nhãi, đây là ngươi tự tìm đến!"
Bỗng nhiên Tần Vũ nheo mắt, bởi vì lúc này hắn phát hiện thân thể Ba Mãng bất ngờ đang nhanh chóng khô héo, giống như bị hút cạn máu thịt, mà một cánh tay của hắn cũng khô héo giống như vỏ cây, nổi lên tầng tầng nếp nhăn, khi Tần Vũ một lần nữa nện thân thể nặng của của Ba Mãng ở trên vách tường, thân thể hắn ta đột nhiên nổ, nổ tung trong thi thể không có một chút máu thịt nào, máu thịt trên thi thể hắn ta đã bị hút khô toàn bộ!
Hút khô máu thịt trên thi thể Ba Mãng chính là con Tiểu Trùng kia.
"Chết đi cho ta!"
Con kia Tiểu Trùng lúc này hấp thu máu thịt toàn thân Ba Mãng, toàn thân nó đỏ thẫm như máu, con trùng ở trên thi thể Ba Mãng bị đập bể, cặp mắt nó lóe lên tia máu cuồng bạo, giống như một mũi tên bắn nhanh về phía Tần Vũ.
"Không ổn!"
Tần Vũ kinh hãi, con Tiểu Trùng này bởi vì hấp thu máu thịt toàn thân Ba Mãng, tốc độ nó nhanh trước, hơn nữa bởi vì khoảng cách quá gần, Tần Vũ muốn tránh cũng không còn kịp rồi.
Tay trái Tần Vũ tụ tập ánh sáng màu vàng, bảo vệ phía trước má, cùng lúc đó hắn cảm thấy một sức mạnh đập vào bàn tay hắn.
Tần Vũ bắt được Tiểu Trùng giữ thật chặt, nhưng Tiểu Trùng phát ra tiếng cười như điên:
"Bổn vương uống đủ máu rồi ngươi còn khống chế được ta sao? Vừa hay, mới vừa không uống xong, ngươi cũng ngoan ngoãn để ta tiến vào bụng ngươi đi!"
Tiểu Trùng há cái miệng sắc nhọn, cắn một cái ở giữa bàn tay Tần Vũ, trước đó con Tiểu Trùng ngay cả bàn tay Tần Vũ cũng không cắn rách được, lúc này nó hút sạch máu thịt trên người Ba Mãng, toàn thân máu đỏ, sức mạnh kinh người, cắn rách một lỗ trên bàn tay đang được bao phủ bởi Kim mang của Tần Vũ.
Tiểu Trùng chui vào theo miệng vết thương, hơn nữa còn chui dọc lên trên theo hướng vết thương ở cánh tay Tần Vũ, nó hung tợn nói:
"Ta phải hút sạch cả não ngươi!"
Tần Vũ hơi biến sắc, hắn thấy ở trên cánh tay có một phần nổi lên, phần cộm lên đó còn không ngừng đi dọc lên trên theo cánh tay hắn, Tần Vũ tay phải vội vàng đè mạnh phần đang ngồi lên đó, ngăn cản chạy lên đến mặt, nếu không nó chạy đến đầu thì xong hẳn rồi.
Nhưng dù như vậy, Tần Vũ có thể cảm giác được rõ ràng, con Tiểu Trùng chui vào cánh tay hắn có những đường máu li ti dọc theo khắp người hắn, từng đường máu đâm sâu vào kinh mạch, mạch máu, trong bắp thịt của Tần Vũ điên cuồng hút máu của hắn, hơn nữa Tần Vũ có thể cảm nhận được mình đang mất đi quyền khống chế cơ thể!
Sắc mặt Tần Vũ lạnh lẽo cùng cực, hắn chịu đựng cơn đau truyền đến từ cánh tay, dùng dị năng sao chép, Tần Vũ thể sao chép xuất hiện ở trước người Tần Vũ, nó vừa xuất hiện liền lập tức lấy từ trong không gian trong nhẫn của Tần Vũ ra một con dao phay, con dao phay này là trước đó ở rừng cây tùng lâm đỏ Tầm Vũ nhặt được trên người những binh lính đã chết, không ngờ lúc này lại phải dùng.
Tần Vũ cắn chặt răng, một tay đè con Tiểu Trùng chui vào trong tay, ngăn không cho nó chui vào trong não, vừa đưa cánh tay ra ngoài.
Thể sao chép giơ con dao chém thật mạnh vào cánh tay của Tần Vũ!
Nếu là bất cứ ai cũng không thể nào tàn nhẫn với bản thân mình như vậy được, tự mình chém vào tay mình.
Nhưng Tần Vũ biết rõ, lúc này phải quả quyết hơn, hắn đã cảm nhận được con Tiểu Trùng không chỉ đang hút máu thịt, còn liên tiếp tạo ra sợi tơ máu vào thần kinh trên tay hắn, tiếp tục như vậy hắn không chỉ bị hút khô cả người, ngay cả cơ thể cũng sẽ phải chịu sự điều khiển của con Tiểu Trùng, giống như tên Ba Mãng vậy, đây là điều hắn không thể chấp nhận được, một cánh tay đổi một cái mạng, Tần Vũ dĩ nhiên sẽ chọn bỏ một cánh tay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận