Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 410 - Viên Đá

Tiểu Hoàng chỉ vào lọ thuốc bên kia nói:
"Đây là thuốc H1, nó có khả năng chữa trị mạnh mẽ, nếu tay chân bị gãy thì chỉ cần canh chuẩn thời gian nối lại, sau đó uống lọ thuốc H1 này vào là tay chân sẽ khôi phục như bình thường."
Thuốc H1 này quả thực là đồ tốt, chẳng ai dám đảm bảo mình sẽ không bị thương, nếu trên người bị trúng một vết thương chí mạng, không cầm máu được, chỉ cần uống một chai này vào là vết thương có thể lành lại ngay trong thời gian ngắn.
Tần Vũ không chút dè dặt nói:
"Mang cho ta mười chai."
Khóe miệng Tiểu Hoàng đột nhiên giật giật, nguyên liệu chế tạo thuốc H1 này rất quý, thuốc H1 cất trong bảo khố chỉ có 19 chai, Tần Vũ cứ thế lấy đi một nửa, để không làm mích lòng Tần Vũ, Tiểu Hoàng đành phải đồng ý với yêu cầu của hắn, bảo binh sĩ lấy mười chai đưa cho Tần Vũ, Tần Vũ nhận lấy rồi đưa vào trong không gian giới chỉ.
Tần Vũ cùng mọi người tiếp tục tham quan bảo khố, phải nói là bảo khố của thành Thiên Mông có rất nhiều đồ tốt, thậm chí Tần Vũ còn thấy vài loại vũ khí đạt tới bảo vật cấp E, nhưng đối với hắn thì mấy thứ này vô dụng.
Đột nhiên, Tần Tiểu Vũ dừng lại trước tủ kính, cô chỉ vào một thứ trong đó, ngạc nhiên nói:
"Anh ơi, mau nhìn kìa."
Khi Tần Vũ nghe thấy lời này, hắn nhìn tủ kính, đột nhiên hơi ngạc nhiên:
"Thứ này là..."
Ở quầy giữa trưng bày một viên đá đen nhánh, họ đánh giá tảng đá không chớp mắt.
Thấy vậy, một người lính nói:
"Chúng ta không biết thứ này là gì, chỉ biết kết cấu của nó rất cứng, không thể phá vỡ được, thế nên mới bày nó ở đây."
"Lấy ra cho chúng ta xem thử đi."
Tần Tiểu Vũ có chút háo hức nói, vì cô cảm thấy thứ đang kêu gọi mình chính là viên đá đen này.
Và điều quan trọng hơn là lúc trước họ đã gặp một cụ già ở thành Thịnh Cảnh, theo như lời kể lại thì bà ấy chính là bậc tiền bối của Đạo Môn.
Lúc đó, bà nói rất nhiều lời khó hiểu rồi chỉ dẫn cho mấy người Tần Vũ đi về phía nam, đồng thời cũng đưa cho Tần Tiểu Vũ một sợi dây chuyền đá đen, mà viên đá này giống hệt viên đá đen trên sợi dây chuyền mà Tần Tiểu Vũ đang đeo.
Người binh sĩ mở tủ kính đưa viên đá đen vào tay Tần Tiểu Vũ, Tần Tiểu Vũ lấy ra sợi dây chuyền đá đen đang đeo trên cổ, mỗi tay cầm một viên đá.
Tần Vũ cũng cẩn thận quan sát, hắn phát hiện viên đá đen này hoàn toàn giống với viên đá đen trên vòng cổ của Tần Tiểu Vũ, đến từng hoạ tiết cũng y như đúc.
"Viên đá đen này là thứ quái quỷ gì vậy?"
Tần Vũ cau mày, thứ này là gì chắc chỉ có cụ già họ Vương kia mới biết, chứ bản thân Tần Tiểu Vũ cũng không rõ, nhưng nghĩ ngợi mãi cũng chẳng có ích gì vì dù sao thì bà cụ kia cũng đã chết.
Tần Tiểu Vũ cầm hai viên đá đen giống hệt nhau, đột nhiên cô cảm thấy giữa hai viên đá đen dường như có lực hấp dẫn nào đó, tâm cô khẽ động, cô từ từ đưa hai viên đá lại gần nhau thì điều kỳ diệu xảy ra.
Sau khi hai viên đá đen chạm vào nhau, đột nhiên có một luồng sáng lóe lên, sau đó hai viên đá nhập lại thành một.
Sự thay đổi này khiến mọi người kinh ngạc, sau khi hai viên đá đen dung hợp vào nhau, Tần Vũ và những người khác đều ngạc nhiên khi phát hiện ra đá đen trông không khác gì trước đây, nhưng nó không còn mang cảm giác bình thường nữa, mà giống như một viên ngọc đen quý giá.
Nhưng ngoài sự thay đổi này thì mọi thứ còn lại vẫn bình thường.
Điều này khiến hai anh em Tần Vũ vô cùng thất vọng, mặc dù chuyện xảy ra hôm nay có thể chứng minh sợi dây chuyền đá đen này không phải thứ tầm thường, nhưng không tìm ra công năng của nó cũng chẳng làm được gì, điều quan trọng nhất là nó chưa có bất cứ tác động nào lên tình trạng của Tần Tiểu Vũ.
Điều này không khỏi khiến Tần Vũ thất vọng, ban đầu hắn hy vọng rằng bảo khố sẽ giúp ích cho tình trạng của Tần Tiểu Vũ, nhưng hắn không ngờ rằng nó chỉ có liên quan đến sợi dây chuyền đá đen này.
"Quả nhiên là vẫn phải vào di tích một chuyến."
Tần Vũ thầm thở dài, nhưng trong lòng hắn không khỏi có đôi phần lo lắng, chẳng lẽ trong di tích kia thật sự có thứ chữa được bệnh của Tần Tiểu Vũ sao? Nếu không có thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng dù trong phế tích có thuốc chữa trị cho Tần Tiểu Vũ hay không, Tần Vũ cũng không thể tiếp tục đắn đo nữa, một khi vào đó sẽ biết ngay, nếu chỉ ở ngoài này lo lắng thôi thì cũng vô dụng.
Vẫn còn hai ngày nữa di tích mới mở ra, trong hai ngày này, Tần Vũ quyết định hồi phục thật tốt, ở bên Tần Tiểu Vũ.
Sau một ngày trời đã chạng vạng, Tần Vũ dẫn Tần Tiểu Vũ và Linh Tâm Nhi đi du ngoạn thành Thiên Mông một vòng, xem như để thả lỏng tâm trạng.
Chặp tối, một binh sĩ đến trước cửa phòng Trần Vũ, nói với Tần Vũ rằng có người muốn gặp hắn.
Tần Vũ trông thấy người đến tìm mình, người này không ai khác chính là Tô Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận