Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 120 - Cám Ơn Các Ngươi Đã Cứu Bọn Ta

Sau đó không lâu thì chuyện thần kỳ xảy ra, miệng vết thương đang chảy máu trên Dương Bách Binh đang dần dần khép lại, mà Dương Bách Binh mở mắt, có hơi sững sờ nói:
"Ta chưa chết sao?"
Tần Vũ liếc mắt nhìn hắn:
"Vậy thì ngươi đi chết đi?"
"Ặc…Hay là thôi đi."
Dương Bách Binh xoa đầu đứng dậy, hắn bỗng nhiên dừng động tác lại, bởi vì hắn vừa mới nằm trong ngực Trương Đồng nên con người hắn đảo một vòng rồi lại nằm lại.
Trương Đồng có chút dở khóc dở cười:
"Ngươi mau lên chút đi!"
Sau đó không lâu Dương Bách Binh bất đắc dĩ ngồi dậy, hắn cũng biết vừa nãy hai người xa lạ này cứu họ nên hắn cảm kích nói:
"Cảm ơn các ngươi đã cứu bọn ta."
Mà Trương Đồng chân thành ngỏ lời mời:
"Trời sắp tối rồi, hay là các ngươi đến chỗ bọn ta nghỉ ngơi một chút đii."
"Cũng được."
Tần Vũ hơi suy nghĩ một tí rồi gật đầu, dù sao trời đã sắp tối rồi, đặt chân ở đâu cũng vậy thôi.
Trên đường đi, qua sự giới thiệu của Trương Đồng, Tần Vũ cũng biết sơ lược tình hình của đám người Trương Đồng, cũng giống như đám người Bạch Tiểu Na trước đó, tất cả gần hai mươi người họ sưởi ấm trong một căn hộ, hôm nay đến phiên hai người họ đi ra tìm kiếm thức ăn, thật sự không ngờ lại gặp phải nguy hiểm như vậy.
Dương Bách Binh thở dài nói như cực kỳ thân quen:
"Biết vậy đã nghe lời bà nội Vương nói, bà ấy nói hôm nay bọn ta sẽ gặp nguy hiểm, thế nhưng bọn ta không tin, không phải các ngươi đi ngang qua thì bọn ta chết thật rồi.”
"Bà nội Vương?"
Tần Tiểu Vũ đột nhiên có chút hứng thú với bà nội Vương này.
Dương Bách Binh nói:
"Bà nội Vương này là một bà già gần trăm tuổi, bà ấy luôn luôn bí ẩn, chỉ cẩn lầm bầm gì đó là bà ấy có thể thấy tương lai, tất cả mọi người đều coi bà ấy như bà già có chút vấn đề về tâm thần."
"Có thể thấy tương lai sao?"
Tần Vũ lắc đầu, không quá tin cho nên hắn cũng không hỏi nhiều.
Dương Bách Binh đi một lúc rồi do dự nói:
"Nhắc mới thấy lạ, vừa nãy ta luôn cảm thấy ta có thêm năng lực thì phải."
Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều biết rõ đây là năng lực mà Dương Bách Binh lấy được sau khi thành Tiến hoá giả.
Tần Tiểu Vũ cười nói:
"Vậy ngươi thử sử dụng năng lực này xem."
"Ừ, vậy ta thử một chút."
Dương Bách Binh ngừng ánh mắt trên người Trương Đồng, sau đó cười ha ha, tay hắn khẽ động đậy, chuyện thần kỳ xảy ra, tay Trương Đồng cũng động đậy theo
"Được thật này!"
Ánh mắt Dương Bách Binh sáng lên, sau đó hắn làm một động tác ôm, Trương Đồng phát hiện mình không bị khống chế nhưng lại cũng làm động tác ôm, thế là hai người ôm vào nhau.
"Dương Bách Binh khốn kiếp này!"
Trương Đồng giận dữ, mặc dù không rõ chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng cô biết Dương Bách Binh đang giở trò quỷ.
"Là năng lực con rối búp bê hệ tai hoạ."
Tần Vũ nhận ra năng lực này.
Đơn giản mà nói Tiến hoá giả có năng lực như thế thì có thể điều khiển đối phương như một con rối, nguồn năng lượng gen di truyền của bản thân càng mạnh thì có khả năng điều khiển càng nhiều đối tượng hơn, càng mạnh hơn, có vẻ là một năng lực không tệ lắm.
Trên đường đi Tần Tiểu Vũ cũng nói ngắn gọn cho hai người nghe về chuyện của Tiến hoá giả, điều này khiến Trương Đồng không nén được sợ hãi mà thán phục nói:
"Vậy ngọn lửa thần kỳ khi nãy cũng là năng lực của Tiến hoá giả sao?"
Trên đường đi họ cũng không gặp phải nguy hiểm gì, mấy người đã tới bên ngoài toà căn hộ.
"Bang bang!"
Trương Đồng gõ lên cảnh cửa sắt, sau đó không lâu Tần Vũ cảm nhận được có người đang quan sát bên ngoài qua khe cửa, sau đó cánh cửa được mở ra, hai người đàn ông xuất hiện trước mặt mọi người, hai người đàn ông này đều gần bốn mươi tuổi, người đàn ông có vết sẹo bên mặt phải thấy Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ thì nhíu mày.
Thấy thế Dương Bách Binh vội vàng nói:
"Chú Trương, chú Vương, vừa nãy bọn ta gặp phải nguy hiểm suýt chút nữa là chết rồi, là hai vị này đã cứu bọn ta, họ đều là người tốt."
"Gặp phải nguy hiểm?"
Chú Trương chợt thấy trên quần áo của Dương Bách Binh dính đầy vết máu, sắc mặt hắn ta hơi thay đổi một chút:
"Ngươi bị xác sống cào à?"
Dương Bách Binh sững sờ, hoàn toàn chính xác, hắn vừa mới bị xác sống cà một chút, hắn giải thích:
"Đúng là ta bị xác sống cào bị thương, thế nhưng..."
"Đã bị xác sống cào mà ngươi còn dám trở về? Là muốn hại chết tất cả bọn ta à?"
Chú Trương lập tức sầm mặt lại, hắn quơ lấy một thanh đại đao trong tay, lạnh lùn quát lớn.
"Bây giờ tốt nhất người mau chóng rời đi đi!"
Bị xác sống cào sẽ biến thành xác sống, đây chẳng qua là người bình thường mà thôi, bây giờ Dương Bách Binh đã là Tiến hoá giả, dù bị xác sống cào, chỉ cần vết cào không sâu thì không biển đổi thành xác sống, thế nhưng hắn và Trương Đồng vốn dĩ không biết nên giải thích như thế nào.
Tần Vũ cũng nhíu mày, lúc này từ bên trong cửa truyền ra một giọng nói run rẩy:
"Tiểu Trương, để họ vào đi."
"Bà nội, ngươi lại ra đây làm gì?"
Chú Trương nghe thấy giọng nói này phát ra từ sau lưng người đàn ông trung niên kia thì quay đầu lại, vội vàng đi lên nói.
---
Trong lúc chờ chương, vì sao bạn không đọc:
KÊU NGƯƠI ĐI BÁN MUỐI, NGƯƠI LẠI THÀNH VÔ ĐỊCH: Hài hước, trang bức, huyền huyễn, phản hệ thống…
Bạn cần đăng nhập để bình luận