Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 246 - Khó Khăn

Kim Tắc Thiên nhìn thấy nơi tập trung, ông ta cảm thán nói:
“Nơi này tuy đơn sơ nhưng đều là tâm huyết của mọi người.”
Tôn Bằng, Chu Cường đồng cảm gật đầu, khi tận thế bắt đầu ba người bọn họ đã bị khe hở hút đưa đến thế giới này, lúc đấy đoàn người của bọn họ ước chừng khoảng mười người, cũng là nhóm người đến nơi này lâu nhất, nhưng trong nhóm người đến sớm nhất ấy chỉ còn ba người họ còn sống.
Sau này, người bị kẽ hở cuốn vào thế giới nhỏ này không ngừng ra tăng, theo lời những người này mà bọn họ cũng biết được thế giới ngoài kia rất nguy hiểm, tuy rằng như vậy, nhưng bọn họ vẫn muốn trở về thế giới của chính mình, nhưng căn bản họ không có cách nào để trở về.
Bọn họ vừa phải tìm ra biện pháp, vừa phải dựng nhà cửa, sau đó càng ngày càng có nhiều người đến, nhà cửa ngày một nhiều lên, dần dần chỗ này hợp thành nơi tập trung, còn ba người bọn họ là thủ lĩnh của nơi này.
Trong lòng Tần Tiểu Vũ rất cảm phục ba người Kim Tắc Thiên, họ có thể thành lập một nơi tập trung hàng nghìn người ở chỗ quỷ quái này, đúng là không dễ dàng.
Đoàn người đi đến cửa ơi tập trung, có rất nhiều người tò mò nhìn vào đây, trong số những người này có người tiến hóa, phần lớn đều là người bình thường, không có nhiều năng lực chiến đấu.
Những người nay tinh thần cũng không tốt lắm, cũng có một số cô gái trẻ, nhưng đều có vẻ tê dại và kiệt sức, những cô gái không còn sức lực, để họ có thể sống sót ở nơi này thực sự rất khó khăn.

Những cô gái này đều mặc quần áo rất cũ kỹ, thậm chí có người đầu tóc bù xù, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Tần Tiểu Vũ trẻ trung xinh đẹp, chẳng trách đám người Cố Dũng lại tinh trùng lên não như thế.
Đương nhiên, nhóm bọn họ tiến vào doanh trại mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, trên đường đi có rất nhiều người chào hỏi nhóm Kim Tắc Thiên, Chu Cường, Tôn Bằng, hiển nhiên là mọi người đều kính trọng ba người bọn họ.
Kim Tắc Thiên nói:
“Vừa rồi chúng ta hái được một ít quả rượu đỏ. Tần tiểu huynh đệ, các ngươi cũng cùng ăn đi. Lão Chu, lão Tôn chúng ta cũng lâu rồi không tụ tập.”
“Được.”
Tần Vũ cân nhắc giây lát, cuối cùng không từ chối, rõ ràng Kim Tắc Thiên đang dùng hành động để xin lỗi hắn, hoặc có thể nói là lấy lòng. Tần Vũ cũng không cần ra vẻ kiêu căng làm gì, bởi dù sao nơi này cũng là địa bàn của bọn họ.
Trong trại có rất nhiều người đang làm việc, họ củng cố phòng thủ cho hàng rào quanh trại, đẽo gọt những thanh gỗ thành vũ khí sắc nhọn như giáo, cũng đào hố bên ngoài trại để chôn những cây gậy giống giáo vào trong.
Chu Cường trông thấy ánh mắt tò mò của Tần Tiểu Vũ, bèn cười nói:
“Thường xuyên có tử thú đến tập kích doanh trại của chúng ta, cho nên bố trí bẫy bên ngoài doanh trại là điều bắt buộc phải làm.”
“Tử thú là gì vậy?”
Tần Tiểu Vũ nghi hoặc hỏi, Chu Cường bèn giải thích:
“Chúng là một loài động vật rất kỳ quái, có phần giống với thú biến dị nhưng lại không phải vật sống, chỉ số thông minh cực kỳ thấp, hơi giống với tang thi.”
“À, ngươi muốn nói đến thi thú phải không?”
Tần Tiểu Vũ chợt hiểu ra.
Thi thú là một loại động vật nào đó đã chết, hoặc bị nhiễm virus trực tiếp rồi biến thành một thứ giống như tang thi, chúng khác với thú biến dị ở chỗ không cần ăn uống cũng có thể sống sót.
Lúc trước bọn họ đã gặp Thi Long - một con thi thú mạnh cấp lãnh chúa ở thành Thịnh Cảnh.
“Ừm, cũng na ná thế. Cả thức ăn lẫn sinh vật ở nơi này đều thưa thớt, nếu là thú biến dị cỡ lớn thì đúng thật không sống sót được.”
Chu Cường gật đầu nói.
“Mối nguy hiểm chính ở đây là tử thú à? Chẳng lẽ không có tang thi ư?”
Tần Vũ chợt nghĩ đến điều này, lên tiếng hỏi.
Sau khi nghe Tần Vũ hỏi vậy, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Hai người Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ thấy thế đều có chút nghi hoặc khó hiểu. Bọn họ chỉ hỏi nơi này có tang thi hay không thôi mà, sao trông nét mặt Chu Cường và những người khác lại khó coi thế kia?
Tôn Bằng nhận ra nghi hoặc của bọn họ, cười khổ nói:
“Nơi này rất ít người, phỏng chừng người còn sống cũng chỉ có chúng ta thôi, những người khác không chết ở trong khe nứt không gian thì cũng chết trên bình nguyên chôn xương, máu thịt đều bị đám thực vật biến dị kia cắn nuốt cả rồi.”
“Tang thi thì rất ít, nhưng quả thực chúng ta có gặp rồi.”
Tôn Bằng nói đến đây có chút sợ hãi:
“Hơn nữa...chúng còn mạnh đến mức đáng sợ.”
“Việc đó xảy ra cách đây hơn hai mươi ngày. Khi đó chúng ta đang đi săn một thi thú rất mạnh, cuối cùng đụng phải một nhóm người. Nhóm đó có bốn người, trông giống như con người và có thể nói chuyện, nhưng bọn họ đều rất kỳ lạ, toàn nói về việc muốn ăn thịt chúng ta này nọ. Đến lúc ấy chúng ta mới nhận ra rằng bọn chúng là tang thi.”
Tôn Bằng hít một hơi thật sâu, kìm nén nỗi sợ hãi nói:
“Chúng là những tang thi sắp tiến hóa thành người, và tự nhận mình là tộc Bất Tử.”
“Quả nhiên...”
Tần Vũ thầm nghĩ Tuyệt Không kia hẳn là tang thi sinh ra trong thế giới nhỏ bé này, lúc đó nghe nói còn có bốn con tang thi đã tiến hóa trí ra trí thông minh của con người giống như vậy nữa. Nhưng theo Tôn Bằng nói, bọn họ đã gặp tổng cộng bốn con tộc Bất Tử, vậy thì có lẽ vị vua bí ẩn của họ không nằm trong số đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận