Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 172 - Tùy Ý

“Anh, anh thêm chút lửa nữa đi!”
Mặt Tần Tiểu Vũ đỏ bừng, thèm thuồng nhìn chằm chằm vào thịt thỏ đang nướng màu sắc ngày càng trở nên hấp dẫn, cô lắc lắc cánh tay Tần Vũ nói.
Tần Vũ bất đắc dĩ nói:
“Nướng từ từ mới ngon, em đừng vội.”
Khi hương thơm quyến rũ càng ngày càng hấp dẫn, miếng thịt thỏ màu đỏ nhạt cuối cùng cũng chín, Lục Vân, Dương Cảnh Lăng, Đạo Diệc, Tần Tiểu Vũ đều luôn nuốt nước bọt, Tần Vũ cũng cử động ngón trỏ, hắn dùng dao cắt một cái chân thỏ có mùi thơm hấp dẫn chém đưa cho Tần Tiểu Vũ, sau đó tự mình cũng cắt một cái chân thỏ sau, nói với những người khác:
“Các người cứ tùy ý đi.”
Ba người Lục Vân, Dương Cảnh Lăng, Đạo Diệc cũng nhanh chóng xé thịt thỏ, cuối cùng Đạo Diệc có chút oán hận, bởi vì thỏ chỉ có bốn cái chân, Lục Vân và Dương Cảnh Lăng nhanh tay, hắn ta không giành được.
Mọi người đều ăn ngấu nghiến, thành thật mà nói thì mùi vị của thịt thỏ này chỉ có thể nói là tạm được, dù sao họ cũng không phải là đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng đối với bọn họ đã lâu không được ăn thịt mà nói chắc chắn đây là món ngon hiếm có.
Lục Vân có chút tiếc nuối nói:
“Đáng tiếc không có rượu.”
Trong tận thế nếu có thể có thứ như rượu để sống mơ mơ màng màng, nhất định sẽ là thứ tốt để giải tỏa căng thẳng, đáng tiếc rượu là một sản phẩm hiếm có trong tận thế, đến rất lâu về sau thậm chí còn trở thành một sản phẩm xa xỉ, người bình thường căn bản không thể tiếp cận được.
Tần Vũ đã từng tiếp xúc với rượu, nhưng lại cảm thấy không tốt, hắn ngược lại không thích uống rượu.
Mà đang ăn Tần Vũ đột nhiên nói:
“Các người có cảm thấy gần đây Lý tư lệnh có chút kỳ lạ không?”
Điều này làm cho động tác của Lục Vân và Dương Cảnh Lăng cứng đờ, lời nói như vậy không thể nghi ngờ khiến bọn họ cảm thấy có chút khó chịu, Lục Vân lắc đầu nói:
“Không có, có lẽ là áp lực của hắn ta có chút lớn.”
Quả thực, Lý Nguy đã bỏ rơi toàn bộ thành Thịnh Cảnh, dù hắn là loại người như thế nào cũng sẽ cảm thấy có chút áp lực.
Tần Vũ cũng không hỏi lại, hắn luôn cảm thấy Lý Nguy có chút kỳ lạ, lúc nào cũng chú ý tới Tần Tiểu Vũ, đương nhiên, loại chú ý này không phải là có ý kia, hắn ta chỉ là dường như rất có hứng thú Tần Tiểu Vũ, thậm chí số lần và thời gian hắn ta chú ý tới Tần Tiểu Vũ so với chú ý Tần Vũ còn nhiều hơn, người khác không nhìn ra, nhưng Tần Vũ đã có cảm ứng tinh thần yếu ớt, cảm giác của hắn rất sắc bén, gần như là sẽ không sai lầm.
Nhưng hắn cũng không biết rõ Lý Nguy rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào, chỉ lắc đầu không nói thêm gì nữa.
Một con thỏ đủ cho năm người ăn, may mắn là con thỏ này đủ lớn, mọi người cũng đều ăn no, Tần Tiểu Vũ hài lòng thở dài, tựa đầu vào vai Tần Vũ:
“Anh, em muốn ngủ rồi, ôm em đi ngủ.”
Tần Vũ tức giận đẩy cô ra:
“Tự em đi đi, còn nữa đừng có bôi dầu lên người anh.”
Cảnh tượng này khiến Lục Vân và Dương Cảnh Lăng có chút ngạc nhiên, Tần Vũ trong mắt bọn họ không thể nghi ngờ là người lạnh lùng, không ngờ hắn lại có mặt giống người bình thường như vậy.
Sau khi ăn uống xong ngồi một lúc, mọi người đều trở về lều của mình ngủ rồi, ngày mai còn phải lên đường, bắt buộc phải duy trì thể lực mới được.
Đêm tối như mực, ngoại trừ quân lính canh gác ra, những người khác đều ngủ ở trong lều, nhưng không có ai ngủ ngon, bởi vì đây là nơi hoang dã, có rất nhiều muỗi.

Đây cũng không phải là muỗi bình thường mà là loại đã qua biến dị cấp độ nhé, chúng có kích cỡ như ong mật, người bị chích tuy không chết nhưng trên da sẽ nổi một cái bọc to như trái nho, ngứa ngáy khó chịu, đụng nhẹ một cái là vỡ, bên trong là hỗn hợp của mủ và máu.
Loại muỗi biến dị rất phiền phức, giết cũng giết không hết, lúc không để ý, bị chúng nó chích cho một cái thì khó chịu muốn chết. Dù có che lều thật kín thì chúng nó cũng có thể kiếm chỗ mỏng nhất, xé ra rồi lại chui vào, quả thật là không thể phòng nổi.
Vì vậy trong dãy lều của doanh trại thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng "bốp bốp", cùng với tiếng quát nhỏ phiền não. Xịt đuổi muỗi cũng chẳng có tác dụng với đám này, vậy nên chỉ còn mỗi một cách là dùng chăn bọc kín cơ thể để khỏi bị chúng nó làm phiền.
Đến khi người ta phát minh ra thứ có thể xử lý được đám phiền phức này thì mọi người chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Nhưng trong lều vải của Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ lại ngủ rất thơm ngọt.
“Vo ve vo ve!”
Mấy con muỗi to như ong mật bay vào lều từ khe hở rồi tiến về phía hai người Tần Vũ. Nhưng chúng còn chưa kịp tới gần thì Tần Vũ đã gõ nhẹ ngón tay, một ngọn lửa yếu ớt lập tức đốt chúng thành tro tàn.
Đối với những người khác, đám muỗi biến dị này là phiền phức to, nhưng với Tần Vũ mà nói chúng cũng chẳng có tác dụng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận