Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 283 - Thật Sự Quá Bẩn Thỉu

Lục Vân sau khi đã tránh thoát được ngọn lửa tấn công thì bộ lông đen trên người hắn lại lần nữa bắn về phía Ngục Khuyển, cơ thể Ngục Khuyển quá mức to lớn, điều này cũng đồng nghĩa với việc nó rất khó để tránh né đòn công kích vừa nhanh vừa mạnh thế này.
Không ngoài dự đoán, lần này nó đã bị bộ lông hệt như kim thép trên người Lục Vân bắn trúng, hơn nữa Lục Vân còn cực kỳ nham hiểm, mỗi đòn tấn công đều nhắm vào mặt, vào đầu của mỗi cái đầu trong ba cái đầu của nó.
“Xùy xùy!”
Âm thanh khi mỗi sợi kim thép đâm vào trong thịt cứ vang lên không ngừng bên tai, khiến cho người ta nghe thôi cũng cảm thấy đau, chứ đừng nói chi đến chính bản thân Ngục Khuyển.
“Gừ!”
Cái đầu ở giữa của Ngục Khuyển đã cắn về phía cái đầu bên phải, ở nơi đó không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái bóng đen, đó chính là Cao Kiêu!
Đối diện với cái miệng lớn cắn về phía mình, Cao Kiêu thậm chí còn chẳng hề nhúc nhích.
“Răng rắc!”
Cái miệng lớn đã khép lại, nhưng hoàn toàn không hề chạm đến Cao Kiêu, Cao Kiêu giống như không có thực thể vậy, hàm răng sắc nhọn nhào đến nhưng cũng chẳng chạm tới hắn.
“Xùy!”
Cao Kiêu dời bước đi sang một bên, một đao chém xuống vào trên hai má trên đầu chó đang muốn cắn hắn để lại một vết thương rất lớn, một dòng máu đen chảy ra, Ngục Khuyển bị thương phần đầu điên cuồng xông về phía Cao Kiêu, nhưng Cao Kiêu sớm đã biến mất không để lại dấu vết nào.
“Bẩn thỉu! Thực sự quá bẩn thỉu!”
Hiện tại trong đầu Ngục Khuyển chỉ có suy nghĩ này, ở trong mắt nó trình độ tiến hóa của mấy người này rất thấp, nhưng ý thức chiến đấu của họ lại quá mạnh mẽ, dựa vào cơ thể linh hoạt cho nên Ngục Khuyển hoàn toàn không thể tóm được bọn họ, trái lại, nó cứ mãi bị những tên này làm cho bị thương, tuy rằng chỉ là một chút vết thương da thịt, hoàn toàn không ảnh hưởng quá lớn đối với nó, nhưng khi tiến hóa ra trí thông minh của con người lần nữa, cơ thể cơ năng của nó cũng đang hồi phục lại nên cũng có thể cảm nhận được đau đớn.
Đau đớn vẫn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cái cảm giác bị người khác đùa giỡn trong tiếng hoan hô mới khiến cho nó không thể chịu được, phải biết rằng Ngục Khuyển luôn cho rằng đám người như nó ở thế giới này chính là Bất Tử Tộc hiếm có, dù có nói là Bất Tử Tộc đầu tiên cũng không quá đáng, bọn nó luôn nghĩ rằng mình mới là sự tồn tại cao quý nhất, còn loài người và dị thú đều chỉ là đám thức ăn đang trên đường tiến hóa của bọn nó mà thôi, nhưng lúc này nó lại bị thứ đồ ăn này đùa bỡn như vậy, sao nó có thể không cảm thấy nhục nhã được chứ.
“Bùm!”
Còn Dương Cảnh Lăng lúc này thì lại chạy không ngừng, hắn liên tục ném ra những hạt giống thực vật đủ loại màu sắc, lần này Dương Cảnh Lăng ném ra một hạt giống màu đỏ, hạt giống này trong không trung nhanh chóng biến thành một quả ớt dài một mét, sau đó nổ tung một tiếng vang thật lớn, đồng thời còn có một màn sương mù màu đỏ bao trùm lấy cái đầu bên trái của Ngục Khuyển, cả mũi và miệng của nó đều hít phải một ít từ màn sương đỏ này, một mùi cay nồng đến cực độ khiến cho nó kích động đến rơi nước mắt.
Những loài động vật như chó và mèo đều không thể ăn đồ cay…
Còn về Lâm Phong thì lại ở bên cạnh tiếp ứng, hắn phóng thích ra không khí đã nén lại từ trong nhẫn không gian, sau đó dùng một quyền đấm bay ra ngoài, mỗi lần có người gặp nguy hiểm gần như bị lửa cháy mạnh phun tới thì ngọn lửa đó sẽ bị khí nén của hắn đánh bay ra khỏi quỹ đạo.
Ngục Khuyển thực sự rất mạnh, mức độ tiến hóa cũng sắp đạt đến cấp ba, nhưng đám người Lâm Phong cũng không yếu, ở đời sau Lâm Phong chính là cường giả cấp S hiếm có, còn về ba người đám Cao Kiêu chính là những người nổi bật, bộc lộ tài năng kiệt xuất trong hơn mười vạn người, mỗi một người trong số bọn họ đều là binh vương trong đội ngũ, năng lực đều rất mạnh, sức chiến đấu mạnh hơn nhiều so với những tiến hóa giả cấp hai như Kim Tắc Thiên, về mặt ý thức chiến đấu lại xuất sắc hơn nữa, trong tình huống mấy người họ phối hợp ăn ý thì trong thời gian ngắn Ngục Khuyển muốn đánh bại bọn họ cũng là chuyện hết sức khó khăn.
“Cái này… cái này…”
Đám người Kim Tắc Thiên lúc này đều tỏ ra ngơ ngác, xung quanh đều đang chém giết, lúc này còn chưa đến nửa tiếng đồng hồ, căn cứ có quy mô ban đầu đã hoàn toàn biến thành địa ngục đầy máu tanh và lửa cháy.
Chu Cương nói với vẻ đau khổ:
“Mọi thứ đều đã kết thúc rồi.”
Lần này cho dù bọn họ có thắng rồi thì thế nào chứ, căn cứ mà bọn họ đã vất vả cất công thành lập suốt mấy tháng mới xong giờ đã trở thành một đống hoang tàn, mà người sống sót bên trong căn cứ chết và thương vong hơn phân nửa, đây chính là tâm huyết suốt mấy tháng của họ đấy ư, trong thoáng chốc đã hủy diệt toàn bộ!
Tôn Bằng cười khổ, nói với giọng an ủi:
“Chỉ cần người vẫn còn là được rồi, bây giờ chuyện chúng ta nên lo lắng không phải là mấy thứ này đâu. Chúng ta vẫn còn chưa thắng mà!”
Đúng vậy, họ vẫn chưa chiến thắng.
Giờ phút này tiêu điểm của chiến đấu đã hoàn toàn rơi vào trận chiến giữa đám người Tần Vũ và bọn người Bất Tử Tộc, nếu như đám người Tần Vũ có thể chiến thắng, vậy thì hôm nay bọn họ coi như có thể bảo toàn một mạng, còn nếu không đám người Minh Linh tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận