Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 141 - Quyết Định Không Sai

Tần Vũ vốn định đi ngay sau khi lấy được đá nhiên huyết ở nơi huấn luyện chiến thần, nhưng lúc đó trừ đá nhiên huyết hắn vẫn còn bảo vật như thuốc tiến hóa gien, nên mới quyết định tạm thời không đi nữa. Giờ sắp phải rời khỏi đây, hắn phải chuyển đổi đá nhiên huyết thành thực lực của mình mới được. Sở hữu một món vũ khí tốt, có thể khiến thực lực của bản thân tăng thêm một bậc! Ba người mất khoảng hai ngày để đi bộ từ đây tới doanh trại quân đội phía đông, dù sao thành phố Thịnh Cảnh lớn như vậy, còn phải chú ý nguy hiểm trên đường, may mà không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ở phía đông thành phố Thịnh Cảnh, quân đội với hơn một trăm ngàn người kéo giãn phòng tuyến, bắt đầu giằng co với tộc trùng, gần như mỗi ngày nơi này đều xảy ra vài trận chiến, sẽ có người chết, hoàn toàn không thể giết hết đám tộc trùng này, sắc mặt các binh lính đều buồn bực.
“Ai vậy?”
Khi đến ngoài doanh trại quân đội, ba người Tần Vũ bị vài người lính chĩa súng, gương mặt họ đầy vẻ cảnh giác, nhưng xem như còn giữ được lý trí. Mấy ngày nay có rất nhiều người dân bình thường sống ở thành phố Thịnh Cảnh đến xin quân đội bảo vệ. Sau một thời gian huấn luyện ngắn ngủi, những người này trực tiếp gia nhập quân đội, tham gia vào trận chiến với tộc trùng, dù sao bây giờ thiếu hụt nhân lực, được thêm phần chiến lực nào thì hay phần đó. Tất nhiên gần đây phía quân đội đã bắt đầu từ chối một số người già yếu bệnh tật, không phải họ không muốn bảo vệ nhưng trải qua chiến đấu lâu như vậy, lương thực dự trữ của quân đội không còn nhiều, phải phụ trách lo cho rất nhiều người bình thường, thấy thế nào cũng không thể kiên trì được nữa. Nếu binh lính ăn không đủ no sẽ không có sức chiến đấu với tộc trùng, nếu tộc trùng phá vỡ phòng tuyến có lẽ thành phố Thịnh Cảnh sẽ trở thành thiên đường của tộc trùng.
Xét từ điểm này thì quyết định ban đầu của Tần Vũ không sai, nếu lúc đầu hắn gia nhập quân đội có lẽ bây giờ phải chiến đấu với tộc trùng ở tuyến đầu, hơn nữa còn là cuộc chiến không có khả năng chiến thắng! Mấy người lính rất cảnh giác, vì có rất nhiều người chạy nạn bị thương, nếu cho họ vào doanh trại quân đội, bị lây nhiễm thành xác sống sẽ rất phiền phức. Cũng như mấy ngày trước, một người đàn ông trung niên trong trại tập trung đã chết vì quá lâu không được ăn, hắn biến thành xác sống, cào bị thương rất cả những người trong lều, sau đó họ cũng bị lây nhiễm thành xác sống, gây ra động tĩnh rất lớn. Chỗ đáng sợ nhất của virus là sự truyền nhiễm, người bình thường hoàn toàn không có sức đề kháng, chỉ cần bị dị thú cào hoặc bị cảm, bị bệnh khiến sức đề kháng giảm xuống đều có khả năng bị virus trong không khí lây nhiễm. Mấy người lính đều ngạc nhiên sau khi trông thấy ba người Tần Vũ, vì ba người ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ, đầy năng lượng, không hề có vẻ chết lặng vốn có của người bình thường khi sống trong tận thế. Tần Vũ nói với mấy người lính:
“Ta đến tìm thiếu tá Lâm Phong, ta tên Tần Vũ, là bạn của hắn, làm phiền truyền lời giúp ta.”
“Ngươi là bạn của thiếu tá Lâm Phong?”
Mấy người lính nghe vậy sắc mặt nghiêm túc, họ rất kính trọng Lâm Phong, hai tháng nay Lâm Phong luôn chiến đấu với tộc trùng ở tuyến đầu, được rất nhiều binh lính tôn kính.
“Ta lập tức thông báo giúp ngươi.”
Một người lính trong đó lên tiếng, nghe nói Tần Vũ là bạn của Lâm Phong, hắn không dám chậm trễ. Rất nhanh đã có vài người bước ra, người dẫn đầu chính là Lâm Phong, Lâm Phong ngạc nhiên mừng rỡ khi trông thấy Tần Vũ, hắn nói:
“Anh Tần đến rồi à? Mau vào đây!”
Vẻ mặt Lâm Phong mệt mỏi hơn nhiều so với lần gặp trước, mấy ngày này tộc trùng tấn công cực kỳ hung mãnh, hắn chỉ vừa mới rút khỏi chiến trường chỉ huy tiền tuyến vài tiếng trước. Dù là tiến hóa giả cũng không chịu nổi sự mệt mỏi như vậy, không chỉ về thể chất mà còn cả tinh thần. Ngoài doanh trại quân đội có vài túp lều, vài người trong lều nghe thấy âm thanh, thò đầu ra ngoài với khuôn mặt đờ đẫn. Ai nấy đều tràn ngập tuyệt vọng, như xác sống biết đi. Có một đứa bé ngơ ngác nhìn về bên này, sắc mặt xanh xao vàng vọt, lấm lem vết bẩn, như người tị nạn Châu Phi. Suốt đoạn đường có rất nhiều người giống như vậy, cơ bản đều là người già trẻ em. Tần Tiểu Vũ, Đạo Diệc không nỡ nhìn nhiều, họ có tấm lòng lương thiện, nhìn cảnh này cũng có thể tưởng tượng được mấy ngày nay những người đó đã sống như thế nào. Sắc mặt Tần Vũ không có thay đổi gì lớn, hắn đã từng thấy quá nhiều người như vậy, cũng từng gặp kẻ đói đến mức ăn con mình, thậm chí bản thân hắn khi còn nhỏ không có chỗ dựa, cũng không tốt hơn mấy người này là bao. Không phải hắn vô tình, mà hắn đã sớm chết lặng với những trường hợp đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận