Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 382 - Trả Giá

Ngọn lửa màu tím lan tới trong nháy mắt, thiêu toàn bộ dây leo thành tro bụi, nhưng bởi vì Tống Tinh đã quả quyết cắt đứt dây leo kia nên hắn không bị lan lửa vào người.
Tống Tinh xoay chuyển ý nghĩ, nhánh dây leo bị chặt đứt vặn vẹo sau đó nhanh chóng mọc ra một dây leo to chắc. Dây leo của hắn có đặc tính như đuôi thằn lằn, có thể cắt đứt theo ý muốn, sau đó chỉ cần tiêu hao nhiên liệu gen là có thể khiến nó nhanh chóng mọc lại.
Đúng lúc này, Tần Vũ cảm giác được phía sau có một bóng ma lặng lẽ hướng về phía mình, hai tiếng tiếng xé gió đồng thời vang lên, hai luồng khí lạnh sắc bén từ trái phải truyền đến như muốn trực tiếp cắt đứt đầu Tần Vũ.
“Cheng!”
Tần Vũ dựng thẳng thường thương, xoay người lại đón đỡ, hai âm thanh giòn tan bỗng vang lên cùng một lúc, người bất ngờ đánh lén hắn là Chu Ngọc. Chu Ngọc mỗi tay trái phải cầm một đôi dao găm màu xanh ngọc, vừa rồi hai lưỡi dao găm của cô cắt từ sau cổ Tần Vũ tới, hai bên trái phải khép lại giống như một cây kéo, nhưng ngọn giáo thẳng đứng của Tần Vũ lại vừa vặn chặn được chiếc kéo này.

Tướng mạo Chu Ngọc lúc này khiến Tần Vũ hơi kinh ngạc, vì cô ta không còn dáng vẻ xinh đẹp mê hồn như trước nữa, đồng tử trong đôi mắt quyến rũ bỗng thẳng đứng như mắt rắn, cực kỳ yêu dị, gò má cũng phủ đầy vảy rắn xanh sẫm. Khủng khiếp nhất là mái tóc của Chu Ngọc đã biến thành từng con rắn nhỏ, hệt như Medusa trong truyền thuyết. Mà mông của Chu Ngọc lại mọc ra đuôi rết màu đen, trông cô ta vô cùng đáng sợ, khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại. Rất rõ ràng đây là dị năng của Chu Ngọc, hơn nữa còn là hệ dị hóa, người đẹp rắn rết quả nhiên tên xứng với thực. Chu Ngọc kinh ngạc vì Tần Vũ dễ dàng đỡ được đòn tấn công của cô ta. Sau khi khởi động dị năng cô ta sẽ như một con rắn, có thể khiến máu của mình lạnh đi, rồi lặng lẽ đến gần đối thủ, lộ ra nanh độc dữ tợn. Chu Ngọc mỉm cười quyến rũ nói:
“Thực lực của em trai rất mạnh, mưu đồ đánh lén từ lâu của chị đây đã bị ngươi nhẹ nhàng chống đỡ.”
Tần Vũ lạnh nhạt nhìn cô ta, bĩu môi:
“Đồ xấu xí, cách xa ta ra!”
Nụ cười quyến rũ nơi khóe môi của Chu Ngọc lập tức cứng ngắc, không có người phụ nữ nào lại thích người ta chê mình xấu, nhất là phụ nữ đẹp. Chu Ngọc chắc chắn là người phụ nữ xinh đẹp, nhưng sau khi khởi động dị năng lại biến thành dáng vẻ khủng khiếp như vậy, khiến người ta nhìn mà sợ hãi. Bình thường Chu Ngọc kỵ nhất là người ta chê mình xấu sau khi khởi động dị năng, dù địa vị cô ta cao nhưng cũng không tránh khỏi có người ở sau lưng nói cô ta xấu xí đến mức nào sau khi biến thân. Lần nào Chu Ngọc nghe thấy cũng giận dữ, chỉ cần cô ta nghe đồn có ai đó dám chê cô ta xấu, cô ta sẽ giết chết kẻ đó bằng thủ đoạn tàn bạo nhất. Làm như vậy không đúng, ngay cả Lý Hồng Minh cũng từng phê bình cô ta, nhưng Chu Ngọc vẫn làm theo ý mình, bất kể là chê cô ta xấu trước mặt hay sau lưng, cô ta sẽ giết chết kẻ đó chẳng nương tay. Dần dà Chu Ngọc trở thành từ đồng nghĩa với sợ hãi, hoàn toàn không có ai dám nói đến tướng mạo của cô ta sau khi biến thân nữa. Nhưng hôm nay câu “đồ xấu xí, cách xa ta ra” của Tần Vũ đã đâm vào lòng Chu Ngọc. Nụ cười quyến rũ của Chu Ngọc dần dần trở nên dữ tợn, trong đồng tử dựng đứng của cô ta toát ra ánh sáng đáng sợ, giọng điệu cô ta trầm thấp, khàn khàn, mang theo sát ý vô tận:
“Tin ta đi, ngươi sẽ phải trả giá vì câu nói này.”
“Vậy sao?”
Tần Vũ từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói:
“Ta muốn xem thử ngươi khiến ta trả giá như thế nào.”
“Vù!”
Ánh sáng lạnh lẽo bỗng lóe lên, lướt qua người Tần Vũ nhắm về phía thái dương hắn, chính là đuôi rết của Chu Ngọc. Trên đuôi rết của cô ta nhấp nháy ánh sáng đen tuyền, có thể tưởng tượng được trên đó chứa kịch độc như thế nào.
“Keng!”
Hai tay Tần Vũ cầm thương, vung xuống dưới, đuôi thương đánh trúng vào đuôi rết, hất bay nó ra ngoài.
“Phập!”
Cùng lúc khi Chu Ngọc đâm đuôi rết về phía Tần Vũ, cô ta cũng vung cả hai đao, một đao chém vào cổ họng Tần Vũ, một đao đâm thẳng vào bụng Tần Vũ, ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Hai thanh đao của Chu Ngọc lấp lóe ánh sáng xanh biếc, chỉ cần trầy xước nhẹ cũng đủ gây ra thương tích trí mạng.
“Keng keng keng!”
Tần Vũ lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách, hai đao của Chu Ngọc cộng thêm đuôi rết dài như có ba người cùng lúc tấn công Tần Vũ. Nhưng Tần Vũ lại dễ dàng ngăn cản đòn tấn công của cô ta bằng trường thương trong tay. Chu Ngọc thầm kinh ngạc, Tần Vũ còn trẻ như vậy nhưng thương pháp lại mạnh mẽ đến thế, quả thật rất khó tin. Sát ý trong mắt Chu Ngọc lại nhiều hơn, bất kể là ai dám mắng cô ta xấu xí cũng chỉ có một con đường chết!
“Keng keng!”
Đòn tấn công của Chu Ngọc hung hăng hơn, hai thanh đoản đao như răng nanh trong miệng rắn độc, đuôi rết lại đâm về phía Tần Vũ với nhiều góc độ hiểm hóc. Nhưng bất kể Chu Ngọc tấn công hung ác đến mấy, vẫn bị Tần Vũ nhẹ nhàng đỡ được, hơn nữa hắn còn ung dung phản công. Sau khi chặn đuôi rết, hai thanh đoản đao đâm vào bụng Tần Vũ, hắn vung thương sang trái sang phải, Chu Ngọc chỉ cảm thấy hổ khẩu ở hai bàn tay như muốn nứt ra, nhưng cô ta lại không lo nổi đau đớn ở hai tay, vì trước mặt đã lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận