Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 494 - Giao Hắn Cho Ngươi Xử Lý

Mao Đại Bàn thấy vậy liền tạm thời nhốt Phùng Tử Kiệt, chuẩn bị chờ hắn tỉnh lại lại cũng giết hắn luôn, chẳng qua là hắn ngờ ngày thứ hai Phùng Tử Kiệt lại chạy trốn, vì thế hắn còn bị lão đại Ác Lang khiển trách một trận, chỉ là một đứa bé mà thôi, chạy cũng chạy rồi, ở bên ngoài cũng không thể sống sót thêm mấy ngày.
Mao Đại Bàn không thể ngờ tới mình sẽ gặp lại Phùng Tử Kiệt, hay còn ở trong tình huống này, trong mắt hắn lóe lên vẻ hung ác, đang chuẩn bị bò dậy một phát giết chết Phùng Tử Kiệt, đột nhiên một tia sét đen quất vào trên lưng hắn, hắn nhất thời mất đi tất cả sức lực, cả người co giật ngã trên đất, cũng không đứng lên nổi nữa.
Tần Tiểu Vũ ánh mắt lạnh như băng nhìn cái Mao Đại Bàn, hắn mập mạp như vậy có thể tưởng tượng hắn đã ăn thịt bao nhiêu người, đối với loại này không xứng đáng được gọi là cầm thú nảy, trong lòng Tần Tiểu Vũ không có chút thương hại nào, huống chi cha mẹ Phùng Tử Kiệt chính là bị tên Mao Đại Bàn giết ngay trước mặt hắn.
Tần Tiểu Vũ lạnh như băng nói:
"Tiểu Kiệt, giao hắn cho ngươi xử lý."
"Được..."
Phùng Tử Kiệt trong ánh mắt xuất hiện sát khí khủng khiếp không phù hợp với độ tuổi của hắn, đoản kiếm trong tay hắn chậm rãi lột bỏ phần thịt trên má Mao Đại Bàn.
"Không...Đừng mà..."
Mao Đại Bàn bị giật điện không thể nói được, chỉ có thể lấy ánh mắt cầu khẩn nhìn Phùng Tử Kiệt.
"Các ngươi...Lại dám..."
Hơn mười người đi cùng Mao Đại Bàn từng người đều lộ ra ánh màu máu, đám người Tần Vũ lại dám công kích ngưuòi của doanh trại Ác Lang họ, đúng là tự tìm cái chết!
"Giết sạch họ!"
Lúc này Tần Tiểu Vũ đã tới bên cạnh Tần Vũ, Tần Vũ chậm rãi nói.
"Ken két!"
"Ken két!"
Không báo trước, Tần Vũ biến mất tại chỗ, hai tay hắn đưa ra, mỗi tay tóm lấy cổ một người, không chút do dự tiện tay bóp một cái, cổ của họ bị một sức mạnh to lớn trong nháy mắt bóp nổ tung.
Những người còn lại tức giận đan xen, từng người một chuẩn bị dùng dị năng giết chết Tần Vũ, nhưng ở dưới chân họ, từng tia sét màu đen như rắn rết cuốn dọc theo bắp chân họ, một cổ cảm giác tê dại mãnh liệt lan tràn toàn thân họ, họ cử động một cái cũng không làm được.
Người ra tay chính là Tần Tiểu Vũ, ở dưới chân của cô, từng tia sét màu đen bao phủ đám người của Ác Lang, giật họ đến mức mất đi năng lực phản kháng.
"Xẹt xẹt!"
" Xẹt xẹt!"
" Xẹt xẹt!"
Từng tiếng xương cốt bị bóp vỡ liên tiếp vang lên, Tần Vũ thân hình như điện, trong mắt hắn không có một chút cảm tình, lướt qua cơ thể mười người này, sau đó tiện tay bóp gãy cổ họ.
Chỉ trong mười giây ngắn ngủ, hơn mười người của doanh trại Ác Lang toàn bộ chết ở trong tay hai người Tần Vũ!
Đám người Tạ Thụy, Bành Phàm chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xông thẳng lên óc, ánh mắt họ trung tràn đầy kinh hoàng, cái này...Người này mạnh tới mức nào chứ!
Phải biết hơi mười người của doanh trại Ác Lang đều là tiến hóa giả cáp hai, có thể nói là thực lực rất mạnh, nhưng trong thời gian ngắn ngủi chưa tới mười giây bị Tần Vũ giết như kiến.
Hơn nữa Tạ Thụy, Bành Phàm thấy được ánh mắt lạnh nhạt của Tần Vũ, đó là một loại ánh mắt không thèm chú ý đến tính mạng, giết liên tục hơn mười người, trong lòng hắn không có chút dao động nào sao?
"Ác...Ác ma..."
Tạ Thụy bên cạnh một người phụ nữ có chút hoảng sợ nói, cô ta là tiến hóa giả hệ cảm giác, mắt có thể thấy nhiều thứ hơn, mới vừa rồi lúc Tần Vũ giết người thật sự là không có chút suy nghĩ dao động nào, hắn không có hưng phấn, không có run sợ, càng không có nửa điểm do dự, tựa như giết người đối với hắn mà nói giống như là ăn cơm vậy!
"A...Dừng tay...Tha cho...Tha ta..."
Mà ở bên kia, Mao Đại Bàn kêu thê lương thảm thiết, Phùng Tử Kiệt điên cuồng dùng đoản kiếm cắt trên người Mao Đại Bàn, khắp nơi văng máu theo từng đường cắt, nhiễm đỏ khuôn mặt non nớt của Phùng Tử Kiệt, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn lại trở nên điên cuồng.
Đám người Tạ Thụy, Bành Phàm cũng là không dám phát ra tiếng nào, đám người này...Rốt cuộc là ai, thủ đoạn người này còn tàn nhẫn hơn người kia!
Tạ Thụy sắc mặt tái nhợt thấp giọng nói với Bành Phàm:
"Ngươi...Các ngươi lúc mang họ về không đắc tội với họ chứ?"

Bành Phàm đang nhìn chằm chằm Mao Đại Bàn đang bị phanh thây, nghe vậy hắn run một cái, vội vàng nói:
"Không có, tuyệt đối không có!"
Bành Phàm thận trọng nhìn một cái sắc mặt hai người Tần Vũ, cũng may sau khi giết hơn mười người của doanh trại Ác Lang, họ cũng không có ý định tiếp tục động thủ giết người, điều này làm cho họ thở phào nhẹ nhõm.
Người từ doanh trại Ác Lang tới thu phí bảo kê đều bị giết sạch, nhưng trong lòng đám người Tạ Thụy không hề vui chút nào, họ biết một lần chết nhiều người như vậy doanh trại Ác Lang sẽ không bỏ qua, điều tra là biết chết ở chỗ họ, đến lúc đó đám người doanh trại Ác Lang sẽ không nương tay với họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận