Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 73 - Cánh Tay

Thanh âm của Bạch Tiểu Na không chứa một tia tình cảm:
“Trước kia ngươi dây dưa với ta, tuy ta cảm thấy phiền nhưng ít ra cũng xem ngươi là kẻ có lòng kiên trì, nên mới xem ngươi là bạn. Sau đó mạt thế đến, cả nhà ngươi chết hết, chỉ có ngươi trốn thoát nhưng không có chỗ nào để đi, là ta bảo mọi ngươi thu nhận ngươi, mấy ngày trước ngươi thiếu chút nữa bị xác sống giết chết, là ta cứu ngươi, thiếu chút nữa bỏ luôn cái mạng này.”
“Lúc ngươi bị đuổi đi, ta không khuyên cũng không ngăn cảm vì ta hiểu rõ tính cách của ngươi, thế nào thì ngươi cũng sẽ về. Đợi ngươi về thì ta sẽ khuyên mọi người tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi lại..."
Tuy Bạch Tiểu Na đang nói chuyện của mình nhưng lại không chứa chút cảm xúc nào, giống như chuyện chẳng liên quan tới bản thân.
“Tại sao ngươi lại giết tất cả mọi người? Ta không hiểu, chúng ta đâu làm gì có lỗi với ngươi?”
Trương Phong chảy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn dùng sức dập đầu, máu tươi từ trên trán nhỏ xuống, hắn nức nở nói:
"Ta là cầm thú. Ta còn không bằng cầm thú… Ta…”
“Đủ rồi, ngươi cản bản là kẻ không có trái tim.”
Bạch Tiểu Na lắc đầu, không có hứng thú nghe Trương Phong nói tiếp.
Bạch Tiểu Na chậm rãi nói:
"Tiểu Hắc, ăn hắn."
"Tiểu Hắc" chính là tên của bóng đen tử thần được sinh ra từ bên trong hơi thở tĩnh mịch của Bạch Tiểu Na.
“Ok boss.”
Tử thần gật đầu, phát ra một âm thanh trầm thấp như một vật thể có sinh mệnh mà không phải là một tạo vật được tạo ra từ năng lực của Bạch Tiểu Na. Điều này làm Tần Vũ giật mình kinh ngạc.
Dù kiến thức của hắn rất rộng, nhưng đây quả thật là lần đầu tiên hắn gặp phải loại chuyện này.
Trong mắt Tần Vũ lập loè ánh sáng lạ, rốt cuộc thì tử thần đại danh đỉnh đỉnh có sức mạnh thế nào không ai có thể biết. Hiện tại hắn lại may mắn nhìn thấy một cái, hơn nữa dường như còn có sinh mệnh, chuyện này khiến hắn quả thật rất bất ngờ.
“… Không.”
Trương Phong còn chưa kịp nói thêm gì thì đã thấy dòng khí màu đen lưu động, Tiểu Hắc xuất hiện trước mặt Trương Phong, một cánh tay tráng kiện vươn ra nâng Trương Phong lên, bỏ vào cái miệng rộng đang từ từ nứt ra của Tiểu Hắc,
Chỉ thấy chuyện kỳ lạ xảy ra, miệng Tiểu Hắc rất lớn, nhưng cũng không đủ để nuốt chửng Trương Phong. Nhưng cơ thể của Trương Phong lại giống như đang tự động thu nhỏ lại, Tiểu Hắc hút một cái, Trương Phong liền bị nó nuốt vào trong miệng. Tiếng kêu thảm thiết của Trương Phong vang lên một cái rồi im bặt, cả phòng trở nên im lặng, Tiểu Hắc đứng yên không động như là đang tiêu hóa cái gì đó.
"Nó đang trở nên mạnh hơn..."
Tần Vũ nheo mắt lại.
“Với lại hình như nó đang cắn nuốt năng lực của Trương Phong...Trên người nó có thêm khí tức của thống khổ nguyền rủa.”
Không thể tưởng tượng nổi, quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Thôn phệ người sống là có thể trở nên mạnh mẽ, hơn nữa dường như còn có thể cắn nuốt năng lực của đối phương, trách không được ở giai đoạn sau, tử thần lại có thể mạnh đến như vậy.
“Boss, ăn xong rồi.”
Nửa phút sau, Tiểu Hắc quay lại cung kính đứng phía sau Bạch Tiểu Na.
“Đừng gọi ta là boss, gọi ta là Tiểu Na đi."
Bạch Tiểu Na thản nhiên nói.
“Ok boss.”
Tiểu Hắc gật đầu.
"Ngươi không sao chứ."
Tần Tiểu Vũ cũng đã sớm đi tới bên cạnh Tần Vũ, thấy cảnh này, cô có chút lo lắng hỏi.
"Ta không sao."
Bạch Tiểu Na lắc đầu, vẻ mặt cô rất bình tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng việc này càng khiến Tần Tiểu Vũ lo lắng.
Tần Vũ lại có thể nhận ra bi thương ẩn giấu trong đôi mắt nhìn như lạnh nhạt của Bạch Tiểu Na.
Bạch Tiểu Na đi đến bên thi thể của Bạch Thiên Hào. Cô chỉ im lặng đứng đó rồi thả hồn bay xa, vẻ mặt vốn lạnh nhạt nay như được tan chảy, lộ ra lớp bi thương vô hạn. Chỉ có lúc này cô mới giống với thiếu nữ yếu ớt trước kia.
Cho đến khi nghe được Tần Vũ nhắc nhở.
“Tốt nhất là nhanh chóng hỏa táng thi thể của Bạch lão gia tử, nếu để hắn biến thành xác sống thì sợ lại phải chết thêm một lần.”
Tần Tiểu Vũ tức giận nhéo hông Tần Vũ một cái, mặc dù Tần Vũ nói đúng nhưng lại chẳng biết lựa lời gì cả.
"Ta biết rồi."
Bạch Tiểu Na phục hồi tinh thần lại, cô thu lại nét mặt bi thương rồi gật đầu.
Tần Vũ đi tới mở bàn tay ra, một ngọn lửa nóng rực từ từ xuất hiện trong tay hắn. Dị năng hệ lửa của Tần Vũ mặc dù bị hắn dùng theo đường cận chiến, nhưng mấy chuyện đơn giản như khống chế lửa thì hắn vẫn có thể làm được.
“Thượng lộ bình an.”
Tần Vũ vung tay lên, ngọn lửa nhanh chóng vây lấy Bạch Thiên Hào, nhìn thi thể dần bị ngọn lửa nuốt chửng của Bạch Thiên Hào, Tần Vũ ở trong lòng yên lặng chúc phúc.
Tần Vũ thật sự tiếc hận cho Bạch Thiên Hào. Trong thời bình, Bạch Thiên Hào có thể có thể luyện tập võ thuật cổ lên đến cảnh tiếp cận tông sư, nếu hôm nay không chết thì bước vào cảnh giới tông sư là chuyện sớm muộn, tương lai nhất định là siêu cường giả hiếm có trong nhân loại. Nhưng tiếc là hắn lại chết trên tay một tiểu tốt vô danh như Trương Phong, chuyện này quả thật không thể không làm cho người ta thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận