Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 171 - Bữa Tối

Rất nhiều binh lính ngoại trừ những người trực gác ra, những người khác đều đang dựa lưng vào nhau nghỉ ngơi, họ biết ngày mai phải vội vã lên đường, nếu trì hoãn nhiều thêm một ngày thì sẽ nhiều thêm một nguy hiểm, mà lúc này ngửi thấy mùi thơm nấu ăn ai cũng đều nuốt nước miếng.
Ban ngày đi đường đều là ăn một số đồ ăn khô, cứng, nguội lạnh như bánh bột ngô, bánh quy nén, đến buổi tối sẽ nấu một bữa cơm tốt hơn một chút.
Mùi thơm đó khiến ai nấy đều chảy nước miếng, may mà bọn họ đều là quân nhân, cho dù có đói cũng có thể kiềm chế bản thân, nếu là một số đội ngũ không có kỷ luật thì đã sớm bao vây chặt nơi nấu cơm rồi, rất nhanh cơm đã được làm xong, các người lính đều tự giác xếp hàng để nhận đồ ăn.
Đội ngũ xếp hàng rất dài, ba người Tần Vũ đều tạm thời chưa đi qua đó, một lát sau có một người lính bưng một cái đĩa lớn đi tới, trong đĩa có ba bát mì nóng hổi.
Tuy là bát có kích thước trung bình, đựng được không nhiều mì, nhưng ở phía trên lại có một quả trứng hấp dẫn.
“Tần tiên sinh, đây là bữa tối của các ngài, nếu không đủ thì lại gọi chúng tôi.” Người lính kia cung kính nói.
“Cảm ơn, cảm ơn!”
Đạo Diệc đã xoa tay rồi nhận lấy đĩa.
Ba bát mì mỗi người một bát, đám người Tần Vũ sau khi ăn hết mì, lại uống hết canh với một chút dầu và nước, Đạo Diệc lau miệng, vẻ mặt không thỏa mãn, rất rõ ràng là bát mì như vậy người bình thường ăn còn không, càng đừng nói đến tiến hóa giả có lượng ăn lớn hơn nhiều so với người bình thường.
Mặc dù lúc nãy người lính đó nói nếu không đủ thì kêu bọn họ, nhưng Đạo Diệc biết, trong mì có một quả trứng đã là sự chiếu cố đặc biệt cho họ rồi, đây còn là vì nể mặt Tần Vũ, nếu lại đi đòi tiếp sẽ có chút quá đáng rồi, vì vậy cho dù vẫn đói, Đạo Diệc cũng không mặt dày mà đi đòi tiếp.
Tần Vũ nhìn Đạo Diệc, lúc chuẩn bị lấy lương thực dự trữ ra chia một chút cho Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc, ánh mắt của hắn chuyển động, nhìn chằm chằm vào rừng cây bên cạnh, hắn đặt cái bát xuống đất, mà thân hình lao ra như tia chớp.
Tần Tiểu Ngọc và Đạo Diệc đều có chút nghi hoặc, chưa đầy một phút, Tần Vũ đi ra từ rừng cây, trong tay hắn ôm một con thỏ, con thỏ này dài gần nửa mét, giống như một con chó sói nhỏ, nó vừng vẫy dữ dội với đôi mắt đỏ hoe, bốn chân đạp lung tung, nhe răng trợn mắt vô cùng hung hãn, nhưng Tần Vũ lại dùng một tay nhéo gáy nó, dù nó giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra được.
Trên mặt Tần Vũ hiếm hoi lộ ra một nụ cười, đi tới gần Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc cười nói:
“Là một con thỏ biến dị, độ biến dị rất thấp, mùi vị nhất định rất ngon.”
Thịt của dị thú rất khó ăn, hơn nữa ăn nhiều sẽ gây tổn hại cho cơ thể, mà nếu như cấp độ biến dị của dị thú càng thấp thì thịt của nó càng ngon, con thỏ trước mặt này chỉ là một con dị thú thể chất cấp một, thịt của nó cũng không khác thịt con thỏ bình thường là mấy.
“Anh, anh thật sự quá tuyệt vời!”
Tần Tiểu Vũ reo lên, mặc dù những ngày này cô hầu như không bị đói, nhưng loại đồ ăn như thịt thỏ này nếu như là ở thời hòa bình với điều kiện của nhà họ, chỉ có dip Tết mới được ăn.
“Chờ một chút, để anh xử lý nó chút đã.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của những người lính gần đó, Tần Vũ đi đến bên rừng cây nhỏ, lấy ra một con dao nhỏ, thành thục giết chết con thỏ, mổ ngực mổ bụng, nhổ sạch sẽ lông thỏ, tất cả chỉ chưa đến năm phút mà thôi.
Lại rửa sạch bằng nước, Tần Vũ mang theo thịt thỏ đã xử lý xong quay về, mà lúc này Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc sớm đã chuẩn bị sẵn cáng và gậy gỗ.
Sau khi đặt con thỏ lên cáng xong, đã có hai người đàn ông cười hắc hắc đi tới, hai người đàn ông này chính là Lục Vân và Dương Cảnh Lăng, Lục Vân xoa xoa tay:
“Tần huynh đệ, các người đang ăn cơm hả, chúng tôi tới không đúng lúc rồi.”
Tuy rằng miệng nói tới không đứng lúc, nhưng ánh mắt khao khát nhìn con thỏ của hai người đã bán đứng họ.
Tần Tiểu Vũ nhìn sắc mặt của Tần Vũ, sau đó cô mỉm cười nói với hai người:
“Các người cùng nhau ăn đi.”
“Thật sao? Vậy thì chúng tôi không khách khí nữa!”
Ánh mắt của Lục Vân và Dương Cảnh Lăng lập tức sáng lên, vội vàng cùng nhau ngồi ở bên đống lửa.
Dáng vẻ Lục Vân có chút tiếc nuối:
“Vừa rồi chúng tôi cũng nhìn thấy con thỏ này, đáng tiếc không phản ứng nhanh như Tần huynh đệ.”
Mà Dương Cảnh Lăng lại đứng lên một lần nữa:
“Ta đi lấy chút gia vị.”
Một lúc sau Dương Cảnh Lăng mang theo mấy chai lọ đi tới, những thứ này tất nhiên là các loại gia vị, hoa hồi, hạt tiêu, tỏi, gừng, muối...
Gia vị rất nhiều, cùng với nướng, gia vị được rắc vào thịt thỏ, hương thơm quyến rũ bay xa, mà các binh lính xung quanh nhìn món mì trong bát không nỡ ăn, lại nhìn về phía tiệc nướng bên này, bọn họ đều có một loại cảm giác xúc động muốn òa khóc, ai ai cũng đều im lặng di chuyển đến nơi khác, tránh để bị kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận