Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 416 - Người Phù Hợp

Tần Vũ vừa nghĩ cũng hiểu ra vấn đề, hắn cũng cũng không nhiều lời:
“Được rồi, ta đi vào đây.”
Nói xong, Tần Vũ đi về phía di tích, vừa tiến vào di tích, Tần Vũ liền cảm nhận được một luồng lực hút từ trong người truyền đến, hắn không có phản kháng, ngay tại chỗ cả người biến mất trong hư không.
Hoàng tướng quân nhìn thấy cảnh này nói:
“Chúng ta trở về đi, trong khoảng thời gian này thành Thiên Mông vẫn cần sức mạnh của chúng ta.”
Thực ra Hoàng tướng quân cũng không ghét Tần Vũ đến thế.
Tần Vũ đã giết hàng trăm người tiến hóa, nhưng nếu hắn nghĩ về điều đó từ góc độ, nếu những người tiến hóa đó muốn giết hắn, thì những người tiến hoá này bị giết cũng chẳng trách cứ được ai.
Cuối cùng, mặc dù Tần Vũ một mình chiến đấu chống lại mười vị chiến thần, khiến mọi người trong thành Thiên Mông mất mặt nhưng rõ ràng hắn đã rút lui và chỉ giết chết phe của chiến thần Khổng Định Quốc, sau cùng, cái chết của Khổng Định Quốc là chuyện tốt đối với thành Thiên Mông, bởi vì bất cứ ai cũng có thể thống trị của thành Thiên Mông, trừ Khổng Định Quốc, hắn chắc chắn không phải là người phù hợp.

Tần Vũ giết hắn, phá vỡ tình thế nội chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào ở thành Thiên Mông, một khi Khổng Định Quốc chết, Triệu Hưng Thuỵ không phải là đối thủ của Lý Hồng Minh, tin rằng chẳng bao lâu nữa Triệu Hưng Thuỵ sẽ tự nguyện đầu hàng.
Trong ba người họ, người có năng lực mạnh nhất là Lý Hồng Minh, hắn trở thành lão đại của thành Thiên Mông, đối với thành Thiên Mông mà nói là một chuyện tốt.
Tần Vũ giết chết Khổng Định Quốc, trực tiếp tránh khỏi nội chiến ở thành Thiên Mông, tuy quá trình không tốt, nhưng kết quả lại tốt, chiêu thức của hắn đã cứu sống vô số người lẽ ra phải chết vì cuộc chiến giữa ba người này.
Đương nhiên, Hoàng tướng quân mặc dù không hận Tần Vũ, nhưng trong lòng hắn vẫn hy vọng Tần Vũ sau khi tiến vào di tích sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, sức mạnh của hắn là mối đe dọa cực lớn đối với mọi người, tốt nhất mối đe dọa như vậy nên biến mất.
Rất nhanh, cảnh tượng đã hiện rõ trước mắt Tần Vũ.
Tần Vũ nhìn thấy mình xuất hiện trên mặt đất được bao phủ bởi đá đen, hai bên tường cao, phía trước có một lối đi quanh co kéo dài đến tận xa, mà hai bên đường còn có những đường khác kéo dài ra. Những đường đạo này có thể khám phá, nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại, đây là tàn tích tầng thứ nhất.
Nhưng Tần Vũ bỗng nhiên cau mày.
“Nơi này có chuyện gì?”
Mà đầu bên kia truyền đến từng đợt âm thanh nói chuyện kinh dị, đây chính là nguyên nhân khiến Tần Vũ cau mày, bởi vì lúc đầu hắn không phải là người duy nhất tiến vào di tích, còn có mấy người đứng cách đó không xa, trên mặt bọn họ đều có vẻ kinh ngạc giống nhau.
“Vì sao di tích này còn có những người khác đi vào, các ngươi là ai?”
Một người đàn ông rất hung dữ với vết sẹo trên mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vài người ở phía bên kia.
“Các ngươi…các ngươi là ai?”
Mấy người bên kia mà dẫn đầu một người phụ nữ, người phụ nữ này nhìn khá xinh đẹp, tầm hai mươi tuổi, cô ta ngạc nhiên hỏi.
“Chẳng lẽ…di tích này không chỉ có một lối vào?”
Tần Vũ bỗng nhiên nghĩ ra một khả năng.
Một số di tích có nhiều hơn một lối vào, có thể chia thành ba phe: phe Tần Vũ, phe người đàn ông có sẹo và phe người phụ nữ, ba bên không có ai từ cùng một lối vào di tích, nhưng lối mà họ đi vào đây đều là lối vào di tích, đó là lý do tại sao họ xuất hiện ở cùng một chỗ.
“Vì sao Lý Hồng Minh không nói cho ta biết là lối vào di tích không chỉ có một cái, còn có thế lực khác có thể đi vào di tích?”
Trong lòng Tần Vũ thầm nghĩ.
Có hai khả năng, thứ nhất là do Lý Hồng Minh cố ý gạt hắn, điểm thứ hai là có thể hai người này gần đây mới phát hiện ra lối đi vào của di tích, cho nên họ cũng là lần đầu tiên đi vào.
Tần Vũ nghiêng về khả năng thứ hai nhiều hơn, Lý Hồng Minh là người thông minh, giấu diếm chuyện này chẳng làm phiền gì đến Tần Vũ, hơn nữa sau khi Tần Vũ ra ngoài chắc chắn sẽ tìm hắn tính sổ, làm như vậy căn bản chẳng có nghĩa lý gì.
Hơn nữa có thể thấy từ phản ứng của hai bên còn lại rằng họ không ngờ rằng bất kỳ ai khác ngoài nhóm của họ lại có thể bước vào di tích.
Cô gái lấy lại tinh thần, chủ động nói với người đàn ông mặt đầy sẹo:
“Xin chào, tôi tên Vương Phượng, chúng ta là đội săn bắn đến từ thành Quý Vọng.”
Tần Vũ chưa từng nghe nói đến nơi này ở thành Quý Vọng, cái gọi là đội săn bắn là một đội người tiến hóa đời sau chuyên săn tang thi và thú biến dị, đội săn của người phụ nữ tên Vương Phượng này chỉ có năm người. Nhưng thực lực của bọn họ cũng không yếu, ước chừng trong đội có hai người là tiến hóa cấp hai đây là điều rất hiếm thấy.
Phải biết rằng trong số hàng ngàn người tiến hóa ở thành Thiên Mông, số lượng người tiến hóa cấp hai không vượt quá một trăm người, mà một đội săn như vậy với hai người tiến hóa cấp hai không thể không nói thực lực của bọn họ rất mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận