Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 189 - Hắc Lân Cự Xà

Phì!
Lúc này cự xà vảy đen không nhịn được xuất thủ trước, đầu rắn đột nhiên nhô ra, như được trang bị súng đạn, không có điềm báo trước, và lại tốc độ nhanh đến mức có thể sánh với sấm chớp, cho dù dùng thị lực của Tần Vũ cũng chỉ thấy được một chuỗi tàn ảnh.
Nhưng cái này với Tần Vũ mà nói cũng đủ rồi, chân hắn cũng chuyển động theo, nhảy ra hơn mười mét bên cạnh, tránh khỏi đòn công kích đột ngột này.
“Phì!”
Cự xà vảy đen cực kỳ cuồng bạo, thân rắn của nó di động, giống như chớp giật, miệng rộng há to, cắn về phía Tần Vũ, trong cái miệng rộng kia tỏa ra một mùi hôi thối, tiến hóa giả bình thường bị hun chính diện như vậy có khi cũng bị hun cho ngất xỉu tại chỗ.

Tuy tốc độ của Hắc Lân Cự Xà nhanh, nhưng động tác của Tần Vũ cũng không chậm. Dưới sự gia trì cường hóa, tốc độ của hắn hoàn toàn không thua kém Hắc Lân Cự Xà, tất cả công kích nhanh như chớp của Hắc Lân Cự Xà đều bị Tần Vũ linh hoạt tránh thoát.
Vù vù vù!
Hắc Lân Cự Xà hết dùng đầu rắn ngoạm cắn lại dùng cái đầu to lớn huých đụng, hoặc là dùng cái đuôi tráng kiện quất về phía Tần Vũ, nhưng đều bị Tần Vũ nhào lộn tránh né. Thân hình khổng lồ của Hắc Lân Cự Xà có lực phá hoại rất khủng bố, nó đập mặt đất nứt toác, nhưng vẫn không thể nào chạm được vào Tần Vũ.
“Xoạt!”
Cái đuôi to lớn của Hắc Lân Cự Xà vung lên, không gian như bị xé rách phát ra âm thanh kịch liệt, nếu bị quất trúng thì có là người sắt cũng bị đánh tan. Tần Vũ ngửa ra sau, đồng thời nhanh như chớp phóng thương lên trên rồi thu lại, toàn bộ quá trình mất chưa đến 0,1 giây, tốc độ nhanh đến mức mắt thường căn bản không thể nào bắt kịp.
“Xì xì!”
Cái đuôi của Hắc Lân Cự Xà lướt qua đỉnh đầu Tần Vũ, sau đó công kích của nó dừng lại vì trên đuôi rắn có một lỗ thủng đang rỉ máu tươi ra bên ngoài. Điều này cũng không quan trọng, bởi đối với thân thể khổng lồ của Hắc Lân Cự Xà mà nói, vết thương này căn bản không được coi là thương tích, chỉ có điều vết thương kia lại dính một ngọn lửa màu tím nhạt.
Nhiệt độ của ngọn lửa cao đến mức có thể khiến cho sắt thép tan chảy trong phút chốc, Hắc Lân Cự Xà bị đốt cháy phát ra tiếng kêu thảm thiết. Máu chảy ra từ miệng vết thương còn chưa kịp đáp xuống đất đã bị ngọn lửa màu tím đốt cho bốc hơi sạch sẽ, hơn nữa ngọn lửa màu tím này còn càng cháy càng to, trong nháy mắt nó đã từ ngọn lửa cỡ ngón tay cái biến thành một ngọn lửa to bằng một bông hoa.
Ngọn lửa màu tím có thể nung chảy thép này đáng sợ đến mức ngay cả Hắc Lân Cự Xà cũng không chịu nổi, nó vội vàng ra sức cọ đuôi trên mặt đất, cuối cùng cũng dập tắt được ngọn lửa.
Mặc dù tổn thương mà Tần Vũ vừa gây ra cho Hắc Lân Cự Xà có vẻ rất nhẹ, nhưng người khác thậm chí còn khó mà gây ra chút tổn thương cho nó được.
Vừa rồi Tần Vũ tránh né đồng thời thuận thế phóng thương nhìn như đơn giản, nhưng kì thực đã phát huy kỹ năng dùng thương đến cực hạn. Nếu vừa nãy Tần Vũ trực tiếp ghim toàn bộ thân thương vào đuôi con Hắc Lân Cự Xà, thì chắc chắn con vật sở hữu sức mạnh to lớn này sẽ kéo theo cả hắn bay ra ngoài.
Cho nên Tần Vũ chỉ xiên một thương tạo ra cái lỗ nhỏ trên đuôi Hắc Lân Cự Xà, để lại một luồng tử diễm rồi lập tức thu lại ngay, nếu không hắn sẽ bị hất văng ra ngoài.
Thân hình khổng lồ của Hắc Lân Cự Xà là ưu thế, nhưng cũng là bất lợi. Ưu thế rất rõ ràng, nếu bị nó đánh trúng thì trên cơ bản chỉ có nước tử vong tại chỗ. Và bất lợi cũng rất rõ ràng, đó chính là không đủ linh hoạt, đối mặt với Tần Vũ nhỏ hơn mình nhiều, nó rất khó để đánh trúng hắn.
“Xì ù!”
Sau khi dập tắt ngọn lửa, Hắc Lân Cự Xà càng thêm điên cuồng, thân hình khổng lồ của nó điên cuồng nghiền ép Tần Vũ. Tần Vũ chạy về phía rừng cây, Hắc Lân Cự Xà cũng theo sát không rời.
Có hai con rắn lớn ngơ ngác nhìn sang bên này, còn chưa kịp phản ứng thì Tần Vũ đã phóng vụt qua giữa chúng. Hai con rắn lớn giật mình, đến lúc phản ứng lại chuẩn bị bỏ chạy thì đã muộn rồi.
Hắc Lân Cự Xà phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, điên cuồng phi tới, hai con rắn lớn kích thước bảy tám mét căn bản không cùng một đẳng cấp với nó, chỉ nghe một tiếng phụp, cả hai đã bị nghiền thành thịt vụn.
Hắc Lân Cự Xà gào thét quay cuồng, va chạm nghiền ép, hàng cây đại thụ đứt gãy đổ ầm ầm như ngả rạ, thân thể khổng lồ của Hắc Lân Cự Xà là thứ có thể nghiền nát hết thảy.
Trong lúc Hắc Lân Cự Xà quay cuồng nghiền ép một số thú biến dị giống rắn khác trong rừng thành thịt vụn, tất cả những thú biến dị giống rắn khác đều nhanh chóng tản ra khắp nơi. Con Hắc Lân Cự Xà này một khi đã phát cuồng là không còn thân thích giống loài gì hết.
“Ầm ầm!”
Hắc Lân Cự Xà đuổi theo Tần Vũ không ngừng công kích, nhưng Tần Vũ lại linh hoạt hệt như một con cá chạch luồn lách trong rừng. Từng hàng đại thụ đổ gãy, mặt đất sụp nứt, nhưng Hắc Lân Cự Xà lại khó mà đụng được tới hắn dù chỉ mảy may.
Bạn cần đăng nhập để bình luận