Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 142 - Hy Sinh Vì Đại Nghĩa

Lâm Phong chú ý đến sắc mặt của Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc, hắn thở dài nói:
“Chúng ta cũng hết cách, mấy người này đến tìm bọn ta bảo vệ, nhưng các ngươi cũng biết tình huống bây giờ ra sao mà, thực phẩm dự trữ còn không đủ cho binh lính chiến đấu ăn nữa, làm gì còn dư để chia cho họ? Những người tráng niên, thiếu niên có sức chiến đấu đều ra chiến trường, như vậy còn có thể chia được một phần lương thực. Còn như người già, trẻ em không có năng lực chiến đấu, mỗi ngày chỉ có thể lãnh chút thức ăn không thể lấp đầy bụng, miễn cưỡng qua ngày thôi.”
“Đám khốn các ngươi, chia chút đồ ăn này là muốn chúng ta đói chết phải không? Các ngươi không để chúng ta sống, chúng ta cũng không cho các ngươi yên ổn, mọi người lên với ta, đánh chết họ!”
Lúc này tiếng ồn ào truyền đến từ nơi xa. Vài người trẻ tuổi với vẻ mặt không có ý tốt, đối diện họ là người lính mặc quân phục đang phát đồ ăn. Người lính kia nghe vậy sắc mặt u ám:
“Nếu có dư đồ ăn chúng ta sẽ lấy ra, còn nữa rõ ràng mấy người các ngươi đều trẻ tuổi khỏe mạnh, tại sao không gia nhập quân đội cống hiến một phần sức lực bảo vệ thành phố Thịnh Cảnh? Chỉ cần gia nhập quân đội các ngươi sẽ được chia lương thực nhiều hơn gấp đôi.”
Người trẻ tuổi dẫn đầu phẫn nộ:
“Trước không nói đến việc gia nhập quân đội phải chiến đấu với đám trùng giết hoài không hết kia, cho dù vào quân đội cũng chỉ được chia chút ít, hoàn toàn không thể ăn no được!”
Người lính càng tức giận hơn:
“Ngươi cũng biết ngay cả binh lính chiến đấu cũng chẳng được ăn no, thế thì loại người có sức nhưng không chịu chiến đấu như ngươi có tư cách gì yêu cầu nhiều đồ ăn hơn?”
Tranh cãi rất dữ dội, đã có binh lính súng ống đầy đủ đi tới đó, rất nhanh vũ lực đã áp chế được mấy người gây chuyện kia. Nhưng sắc mặt của tất cả mọi người vẫn ngập vẻ đờ đẫn và tuyệt vọng, đây là tình trạng hiện nay của quân đội thành phố Thịnh Cảnh, không nhìn thấy hi vọng, loạn trong giặc ngoài. Sắc mặt Lâm Phong rất khó coi, chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần trong doanh trại quân đội, không chỉ ở khu vực tị nạn, ngay cả một vài người lính trong doanh trại quân đội cũng gây chuyện. Thậm chí có binh lính vì ăn không no mà bất mãn tụ tập gây chuyện, làm đào binh khi chiến đấu với tộc trùng, khiến họ bận đến sứt đầu mẻ trán.
“Các ngươi rất bận, ta cũng không làm phiền các ngươi, ta đến đây chỉ muốn gặp Lưu Thiết Chùy, nhờ hắn rèn vũ khí giúp ta, sau đó sẽ đi ngay.”
Tần Vũ nói.
“Ngươi...ngươi đến đây chỉ vì chuyện này à?”
Động tác Lâm Phong khựng lại, hắn ta nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Tần Vũ, hắn đến chỉ để tìm người giúp đỡ rèn vũ khí, không phải giúp họ chiến đấu với tộc trùng.
“Anh Tần, giờ ngươi cũng đã thấy tình hình của chúng ta, nếu ngươi có cách mong hãy giúp đỡ chúng ta!”
Lâm Phong trịnh trọng nói:
“Ta sẽ đại diện người của thành phố Thịnh Cảnh cám ơn ngươi!”
Tần Vũ nghe vậy lắc đầu cười khổ:
“Ngươi thật sự đã đánh giá cao ta rồi, nói thật ta cũng bất lực với tình hình này.”
Trong lòng Lâm Phong, Tần Vũ rất thần bí, không chỉ là tiến hóa giả mạnh nhất mà hắn từng gặp, còn hiểu biết rất nhiều, đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng như đã đoán được từ trước. Lúc này nghe Tần Vũ nói xong sắc mặt hắn tối đi, không biết nên nói gì mới được. Tần Vũ thầm thở dài, hắn thật sự không có cách, nếu không sẽ không kéo dài đến giờ mới tới doanh trại quân đội.
“Nếu đã như vậy, ta đưa các ngươi đến gặp Lưu Thiết Chùy.”
Vẻ mặt Lâm Phong nhiều thêm vài phần tuyệt vọng, hắn vốn gửi gắm hi vọng vào Tần Vũ thần bí sẽ có cách, giờ biết Tần Vũ cũng bất lực, tất nhiên hắn vô cùng thất vọng. Tần Tiểu Vũ, Đạo Diệc yên lặng đi theo sau lưng, mấy ngày nay Tần Tiểu Vũ cũng nghe Tần Vũ nói đến chuyện của tộc trùng, biết đối mặt với tộc trùng chỉ có chiến thuật chặt đầu. Cô đồng tình với họ nhưng càng không muốn Tần Vũ phải mạo hiểm, trong lòng cô Tần Vũ quan trọng hơn những người xa lạ kia nhiều. Có lẽ Lâm Phong cũng có suy nghĩ mời Tần Vũ gia nhập với họ, sắp tới họ sẽ tổ chức hành động chặt đầu, lần này không giống ngày trước, sẽ có bảy người trong số mười chiến thần được quân đội bồi dưỡng tham gia, là một đội tinh anh thật sự!
Lời đến bên môi nhưng Lâm Phong lại không nói ra được, vì hắn biết rõ hơn phân nửa sẽ bị Tần Vũ từ chối. Tuy qua lại với Tần Vũ không lâu nhưng hắn ta biết chuyện gì Tần Vũ cũng sẽ đặt an toàn tính mạng của mình lên hàng đầu, không thể nào mạo hiểm vì người mà hắn không quen biết, cho nên nếu nói ra lại bị từ chối nữa hai bên sẽ rất ngượng. Mà nguyên nhân thứ hai nằm ở tính tình của Lâm Phong, hắn có thể hi sinh vì đại nghĩa, cũng hi vọng người khác có thể hi sinh vì đại nghĩa như hắn nhưng tuyệt đối không ép ai đó cùng hi sinh với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận