Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 123 - Ngưu Đầu Nhân

Đương nhiên vết nứt không gian này kỳ thật là hai chiều, dị tộc có thể thông qua vết nứt tiến vào thế giới loài người, mà con người cũng có thể thông qua vết nứt đến thế giới của dị tộc.
Chỉ có điều chẳng ai dám làm như vậy, bởi vì thế giới dị tộc quá nguy hiểm. Theo lời của người may mắn sống sót và trở về từ thế giới của dị tốc thì nơi đó và Địa Cầu là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa sức mạnh của dị tộc hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của nhân loại, cho nên nếu dị tộc xâm lấn thế giới này thì loài người chỉ có thể bị động tiếp nhận.
“Ngươi...Các ngươi nhìn xem, có thứ gì rơi từ trên trời xuống!”
Những người sống sót còn lại trong nhà trọ hoảng sợ la hét khi thấy cảnh này.
Chỉ thấy có vô số điểm đen rơi xuống từ khe nứt trên bầu trời, chúng rậm rạp, chằng chịt giống như một cơn mưa màu đen.
“Ách...Ngưu Đầu Nhân?”
Những người khác bởi vì khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ, nhưng hai người Tần Vũ là tiến hoá giả, thị lực vượt xa người thường, cho nên bọn họ thấy rõ ràng điểm đen đó rốt cuộc là gì.
Đó là một loại quái vật đầu trâu, đầu chúng nó cực lớn, trên đầu có hai cái sừng nhọn hoắc như có thể đâm thủng bầu trời. Phần thân dưới lại là cơ thể của nhân loại, tứ chi tráng kiện, cơ bắp nổi cục cục, cứng như thép đổ bê tông, tràn ngập cảm giác sức mạnh bùng nổ.
Chúng nó cao gần hai thước, tuy đang rơi từ trên trời xuống như chẳng có ai tỏ vẻ sợ hãi, trái lại còn hưng phấn chuyển động đầu trâu nhìn bốn phía, phảng phất như một thợ săn vui vẻ khi đến một khu săn bắn mới.
“Là Ngưu Đầu Nhân của tộc ma nhân.”
Tần Vũ nói. Trong số các chủng của dị tộc có một chủng tên là tộc ma nhân, chúng nó có bề ngoài gần giống với nhân loạn, Ngưu Đầu Nhân chính là chủng tộc cấp thấp trong tộc ma nhân.
“Số lượng này...Nhiều quá…!”
Tần Tiểu Vũ không khỏi hít một ngụm khí lạnh, từ trong vết nứt khổng lồ kéo dài hơn ngàn thước kia đang có vô vàn Ngưu Đầu Nhân đang rơi xuống, chi chít như mưa, phảng phất không có điểm cuối
“Ầm!”
Đám Ngưu Đầu Nhân từ độ cao mấy ngàn thước rơi xuống mặt đất, nhưng lại không có cảnh tượng chia năm xẻ bảy như trong tưởng tượng, trái lại làm mặt đất rung lên một cái rồi đứng vững.
“Chuyện gì thế này? Hình thể chúng nó to lớn, rơi từ độ cao mấy ngàn thước xuống, nói thế nào thì cũng tan xương nát thịt hay ít nhất cũng nứt xương gãy cốt chứ?”
Tần Tiểu Vũ không thể hiểu nổi.
“Đây là sự bảo vệ của pháp tắc, cho dù là nhân loại giáng xuống thế giới của dị tộc hay dị tộc giáng xuống thế giới của nhân loại thì đều sẽ được sức mạnh của pháp tắc bảo vệ, ngã xuống cũng không bị thương.”
Nghe Tần Vũ giải thích, Tần Tiểu Vũ cái hiểu cái không gật gật đầu.
“Ụm...Bò…ò…Bò…ò….”
Đám Ngưu Đầu Nhân lần lượt hạ cánh xuống mặt đất, chúng phát ra tiếng gầm hưng phấn, dường nhưu đang vui vẻ vì thành công giáng xuống thế giới loài người.
Những tên Ngưu Đầu Nhân này sau khi đáp xuống mặt đất thì cũng không dừng lại mà dùng đôi mắt trâu to như chuông đồng nhìn láo liêng xung quanh, giống như đang tìm kiếm cái gì đó. Chợt, mũi của ba con Ngưu Đầu Nhân động đậy, trên mặt chúng cũng hiện lên ý cười khát máu, sau đó đồng loạt lao về phía một ngôi nhà gạch bên đường.
“Ầm ầm!”
Trước mặt đám Ngưu Đầu Nhân, tường gạch cứng lại yếu như giấy mỏng, một con Ngưu Đầu Nhân vung cái tay thô như chân voi lên đập mạnh vào tường, phát ra một tiếng nổ to đùng.
“Đừng...Xin đừng…”
Một đôi nam nữ mặc quần áo bẩn thỉu ở trong nhà hoảng sợ rụt vào góc rồi ôm nhau run bần bật.
“Shì…”
Ngưu Đầu Nhân vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi, một loại chất nhầy khiến người nhìn phát ói đang nhỏ xuống từ khoé miệng. Nó chen cái cơ thể khổng lồ của mình vào lỗ thủng trên tường, cái tường đã vốn nứt như mạng nhện giờ đây đã hoàn toàn nát bấy.
"Ta...Ta liều mạng với ngươi!"
Nam nhân nhìn thê tử đang run rẩy bên cạnh của mình, trong lòng dâng lên dũng khí khó hiểu. hắn bò dậy, nhanh tay nhặt lấy cây gậy bóng chày làm bằng kim loại bên cạnh, giận dữ rống lên một tiếng rồi lao về phía Ngưu Đầu Nhân.
“Bụp!”
Nam nhân dùng hết sức nện một gật về phía Ngưu Đầu Nhân, Ngưu Đầu Nhân nghiêng đầu, như đang không hiểu vì sao con kiến hôi nhỏ bé trước mặt lại có dũng khí phản kháng. Nó chậm rì rì đưa tay ra trước đầu để cản lại, cây gậy đập mạnh vào tay nó, phát ra một tiếng vang nặng.
Nam nhân cảm giác như mình vừa đập vào sắt thép, gan bàn tay đều bị chấn đề nứt ra, nhưng cánh tay của con Ngưu Đầu Nhân thì chẳng có sứt mẻ gì, ngay cả lay động một xíu cũng không có.
Nam nhân cắn răng rút gậy về, trong lúc đang định đánh thêm lần nữa thì chợt bị một bàn tay khổng lồ nắm lấy đầu. Ngưu Đầu Nhân kéo đầu nam nhân lên, hai chân rời khỏi mặt đất, hắn vô lực đạp loạn, nhưng điều này cũng chẳng thay đổi được vận mệnh của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận