Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 358 - Lấy Đầu Lập Công

Tần Vũ giết hại, không phân biệt trai gái, chỉ cần thể hiện sát ý với hắn sẽ đều bị Tần Vũ đánh chết, trong những tiến hóa giả đó thật ra không thiếu người mạnh, thậm chí Tần Vũ đi một đoạn đường đã gặp khoảng tám tiến hóa giả cấp hai.
Tiến hóa giả cấp hai trong đám tiến hóa giả là mức cao nhất có thể gặp, thực lực bọn họ hoàn toàn không phải thứ mà tiến hóa giả cấp một có thể so sánh, nhưng ở trong tay Tần Vũ, người tăng hai mươi lần thể chất hắn giết cũng không cần tốn bao nhiêu sức, tám tiến hóa giả cấp hai kia khi nhìn thấy Tần Vũ cũng tràn đầy tự tin muốn lấy đầu Tần Vũ đi lập công.
Bản thân họ là tiến hóa giả cấp hai, nếu như có được sự coi trong của Khổng Định Quốc, dường như ván đã đóng thuyền có thể trở thành chiến thần dự bị, nhưng mà kết quả bọn họ có thể tưởng tượng được, toàn bộ đều chết ở trong tay Tần Vũ.
"Ồ?"
Tần Vũ lại giết thêm vài tên tiến hóa giả không có mắt muốn lấy đầu lập công, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một đám có chừng hơn mười chỉ tang thi vây quanh một tòa nhà, bọn chúng liều mạng gõ cửa tầng một.
Cánh cửa làm bằng sắt, có vẻ được gia cố thêm, vô cùng vững chắc, nhưng đám tang thi liều mạng đập, cánh cửa không chịu được áp lực phát ra tiếng kêu, đã không giữ vững được bao lâu nữa rồi.
Tần Vũ thính giác nhạy bén cho dù cách trên trăm mét, cũng có thể nghe được ở trong tòa nhà đó có tiếng thở dốc sợ hãi, khóc thút thít, Tần Vũ hơi sững sờ:
"Chẳng lẽ chỗ này còn có người sống sót?"
Hơi do dự một chút, Tần Vũ đi thẳng về phía cửa, nếu quả thật là người sống sót, có thể thuận tay cứu hắn cũng không coi như thấy chết không cứu, dẫu sao cũng không tốn sức là bao.
"Gào!"
Tần Vũ không có ý định trốn, tiếng bước chân đả động những con tang thi đang điên cuồng gào thét, trong đêm đen, trong mắt từng con bọn chúng tỏa ra hơi máu, chen lấn nhào tớih ướng Tần Vũ, rất sợ tới trễ một bước ngay cả một miếng thịt cũng không được chia.
Trong đêm đen, vi khuẩn trong cơ thể tang thi sẽ càng thêm sống động, tốc độ của bọn chúng, sức mạnh của bọn chúng cũng được tăng thêm ba phần, cho nên tất cả tiến hóa giả sẽ không săn giết tang thi trong đêm, mà lựa chọn nghỉ ngơi.
Tốc độ những con tang thi này rất nhanh, từng tiếng gào thét kinh khủng có thể khiến lòng người bất an, hung bạo hơi sói hổ hoang.
"Xoẹt!"
Cây thương của Tần Vũ đâm vào đầu một con tang thi, rồi sau đó dùng thân thể nó quét ra, mấy con tang thi bị đụng phải đều đứt gãy xương.
"Bụp bụp bụp!"
Huyết Diễm trong tay Tần Vũ tựa như một cái nộ long, cắn xé, càn quét, đưa đẩy lên xuống trong không khí, những con tang thi lăn như trái bóng ngã đầy đất.
Do sức mạnh kinh khủng của Tần Vũ, những con tang thi ngã một cái cũng không đứng lên nổi nữa.
Đầu ngón tay Tần Vũ toát ra từng ánh lửa màu tím, đốt hết thi thể tang thi thành tro bụi, hắn phát hiện ở trong một con tang thi hóa thành tro bụi có một viên đá tiến hóa lóe sáng, hắn tiến lên nhặt lên, bỏ vào trong không gian trong nhẫn.

Sau khi Tần Vũ giải quyết tất cả tang thi sau, đi tới trước cửa tòa nhà kia, hắn gõ cửa một cái, sau đó nói:
"Toàn bộ tang thi bên ngoài đã bị ta tiêu diệt, các ngươi an toàn rồi."
Trong cửa không có một tiếng động, nhưng Tần Vũ dựa vào thính giác kinh người nhưng có thể nghe được ở phía sau cửa có tiếng hít thở mạnh, đây là một người đàn ông, tuổi tác khoảng ba mươi, mà ở tầng hai cũng có tiếng hít thở, có người dáng vẻ khoảng chừng hai mươi tuổi.
Tần Vũ khẽ cau mày, một hồi lâu sau người đàn ông ở sau cửa mới nghi ngờ nói:
"Ngươi...Ngươi là ai? Những tang thi đó bị một mình ngươi giải quyết?"
Tần Vũ nói:
"Ta là quân nhân của Thiên Mông Thành, yên tâm đi, tang thi bên ngoài đều bị ta giải quyết, nếu không ta cũng không thể đứng ở chỗ này, phải không?"
"Cám ơn nhiều, nếu như không có chuyện gì...Mời ngươi rời đi, chúng ta phải nghỉ ngơi."
Người đàn ông kia nói.
Tần Vũ có chút nghi ngờ:
"Ta là binh lính Thiên Mông Thành, các ngươi có thể cùng ta đi, ta sẽ sắp xếp cho các ngươi đến nơi an toàn trước, không lâu sau sẽ có người dẫn các ngươi rời khỏi nơi nay, vào trung tâm căn cứ Thiên Mông Thành, nơi đó rất an toàn."
Đàn ông kia từ chối nói:
"Không cần, ở bên ngoài chúng ta sống rất tốt."
Tần Vũ rất ít khi thấy trường hợp như vậy, bộ dạng đối phương như vẻ không muốn đến gần người lạ, hắn cũng lười khuyên nhiều, những người này sau này sống hay chết không cần hắn để ý, lúc hắn chuẩn bị rời đi, lại có một giọng nói khác vang lên.
"Van cầu ngươi, đừng đi, mau cứu chúng ta!"
Giọng nói này có chút yếu ớt, bởi vì là từ tầng hai truyền tới, nếu là người bình thường nhất định sẽ không nghe được, Tần Vũ nghe rất rõ ràng.
Người đàn ông kia thấp giọng khiển trách:
"Ngươi im miệng cho ta! Ồn ào nữa thì lát nữa ngươi chờ coi..."
Tần Vũ dừng bước, hắn nhìn cửa chậm rãi nói:
"Sao thế? Hình như ta nghe thấy một cô bé kêu cứu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận