Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 237 - Khó Chịu Nhất

“Chỗ này rốt cuộc là đâu vậy?”
Tần Tiểu Vũ nhìn Hoa Đóa Thú.
“Chít chít!”
Vẻ mặt Hoa Đóa Thú mệt mỏi, ngay cả những cánh hoa cũng ảm đạm không phát sáng, nó kêu chít chít, như đang trả lời lại vấn đề của Tần Tiểu Vũ.
Sau một lúc, Tần Tiểu Vũ nở nụ cười khổ:
“Anh, Tiểu Hoa nói đây là một tiểu thế giới, nó được sinh ra ở thế giới này, trước đó do cái thứ tên Tuyệt Không kia cứ truy sát nó, nó mới chạy trốn tới chỗ của chúng ta.”
“Tiểu thế giới?”
Tần Vũ hơi ngạc nhiên, cái gọi là tiểu thế giới này không khác “dị không gian” là mấy, đương nhiên, dị không gian nhất định phải đủ lớn mới được gọi là tiểu thế giới, ví dụ như dị không gian ở sân huấn luyện Chiến Thần kia, trên thực tế cũng rất nhỏ, nơi này thì nhìn mãi không thấy bờ, nhất định phải lớn hơn cái dị không gian ở sân huấn luyện Chiến Thần nhiều.
Tần Vũ liếc mắt nhìn, nơi này mênh mông bát ngát, có vẻ cũng không có sinh vật sống, nhưng đám hoa cỏ trên mặt đất kia lại nhìn chằm chằm bọn họ bay lượn trên không trung bằng những đôi mắt đỏ ngầu, nhìn thế nào cũng không phải một nơi bình thường.
“Thật là nhiều dị thú hệ thực vật.”
Trong lòng Tần Vũ thầm giật mình, ở ngoài, dị thú hệ thực vật vẫn rất ít gặp, nhưng gần như tất cả thực vật ở nơi này đều xảy ra biến dị, chắc chắn có điểm kỳ lạ.
“Giống như bị thứ gì để mắt tới vậy.”
Tần Vũ đột nhiên cảm thấy báo động, hắn cảm thấy một khí tức nguy hiểm khiến tim đập nhanh, ánh mắt hắn sắc bén quét quanh bốn phía, nhưng lại không thể nào nhìn thấy rốt cuộc là thứ gì đang rình mò bọn họ.

“Anh…Hình như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm chúng ta. Tần Tiểu Vũ thì thầm nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt đi, bất cứ đồ vật gì ở nơi này đều bị bao phủ bởi một lớp máu nhàn nhạt, vô cùng quỷ dị, nó giống như đang ở dưới địa ngục, khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi.
“Chít chít chít chít.”
Đoá Hoa Thú cũng xoay đầu nhìn quanh, vẻ mặt nó rất cảnh giác.
Tần Vũ đề cao cảnh giác, không chỉ mình hắn cảm nhận được có ai đó đang để mắt tới hắn mà đến cả Đoá Hoa Thú và Tần Tiểu Vũ cũng cảm nhận được, như thể thực sự có thứ gì đó đang lén lút nhìn chằm chằm bọn họ.
“Mặc kệ là như thế nào, chúng ta vẫn nên ra khỏi đây trước đã.”
Trong lòng Tần Vũ thầm nghĩ, loại ánh mắt như có gai trên lưng đó làm người ta vô cùng bức bối, nhưng việc làm hắn khó chịu nhất là không thể xác định được ánh mắt kia đến từ nơi nào, chuyện này chắc chắn khiến hắn hết sức cảnh giác, phải biết rằng chỉ vì hắn muốn nhanh chóng đạt tới cảnh giới Tông Sư, cho nên tinh thần cảm ứng rất mỏng manh, chỉ cần có người theo dõi hắn, ngay lập tức hắn phải truy ra vị trí của đối phương, có mang ác ý không, nhưng hôm nay hắn chỉ có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang theo dõi hắn.
Tần Vũ nhìn Đoá Hoa Thú, hắn trầm giọng nói:
“Ngươi có thể đưa ta quay trở lại thế giới của chúng ta không?”
Chuyện này Đoá Hoa Thú phía trước đã nói rồi, nơi này là nơi nó sinh ra, mà hai người Tần Vũ gặp nó ở huyện Hồng Tùng, như vậy có nghĩ là Đoá Hoa Thú có năng lực xuyên qua hai thế giới.
“Chít chít chít!”
Đoá Hoa Thú lắc đầu.
Tần Tiểu Vũ đảm nhiệm vai phiên dịch:
“Tiểu Hoa nói nó vừa mới cưỡng ép thi triển năng lực chiếm đoạt không gian ở trong không gian rối loạn dịch chuyển, ít nhất một tuần nữa mới có thể khôi phục.”
“Chít chít chít!”
Vẻ mặt Đoá Hoa Thú mệt mỏi kêu lên.
Tần Tiểu Vũ nói:
“Nó nói nó dẫn theo hai chúng ta, nên nó đã không giữ vững nổi.”
Quả thực nếu một mình xuyên qua không gian vẫn ổn, cả đường Đoá Hoa Thú dẫn hai người bọn họ đi qua kẽ hở trong không gian, tiêu hao rất nhiều sức lực, hiện tại trụ không nổi là chuyện bình thường.
Tần Vũ trầm ngâm nói:
“Nơi này có chỗ nào an toàn không?”
Nếu Đoá Hoa Thú đã cần nhiều thời gian để hồi phục lại, như vậy xem ra họ phải ở đây một thời gian, một tuần bảo dài cũng không dài, nhưng ngắn cũng không ngắn, trong không gian vẫn còn có nhiều đồ ăn cũng tàm tạm, hoàn toàn đủ ăn trong một tuần.
Đoá Hoa Thú không nói gì, nó dùng dây quấn quanh hai người Tần Vũ, đưa họ bay vào không gian.
Hai người Tần Vũ đều có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy thế giới này, cho dù là Tần Vũ hay Tần Tiểu Vũ cũng đều là lần đầu tiên tự nghiệm cảm giác được bay, không thể không nói quả thực năng lực này rất mạnh mẽ, dịch chuyển tức thì, bay, tấn công, chạy thoát thân trên một cơ thể, thật sự đây không phải là một năng lực bình thường mà có thể đánh đồng.
“Anh, nơi này đã mất trên địa cầu sao?”
Tần Tiểu Vũ hỏi.
Tần Vũ suy xét lại hệ thống ngôn ngữ mới nói:
“Nói như vậy không đúng lắm, vị trí trong không gian của chúng ta là ở địa cầu, tương tự nơi dị giới di tích thượng cổ cũng ở địa cầu, thậm chí từng có người nói dị tộc trên thế giới đều có mặt ở địa cầu giống nhau.”
Tần Tiểu Vũ nghe vậy vô cùng nghi hoặc:
“Thế người đầu trâu, mấy con ma xấu xí sao có thể ở chung cùng một khối tinh cầu với chúng ta chứ?”
Thực sự cách nói này hết sức vớ vẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận