Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 143 - Ta Có Việc Gấp

Hắn thấy đó không phải chính nghĩa mà chỉ thỏa mãn ham muốn được lưu danh muôn đời của mình mà thôi! Điểm này Tần Vũ rất khâm phục Lâm Phong, hắn ta thật sự có thể hi sinh bản thân vì đại nghĩa. Kiếp trước hắn ta chết ở bìa rừng Hắc Ám, vì không muốn cho sinh vật khủng khiếp nơi đó ra ngoài gây hại cho nhân loại. Đưa Tần Vũ đến bên ngoài một tòa nhà cao lớn, Lâm Phong nói với Tần Vũ:
“Lưu Thiết Chùy ở lầu ba, mọi người có thể tìm hắn, về việc hắn có chịu giúp hay không phải xem ý hắn rồi, ta còn có việc, đi trước đây.”
“Ừm, ngươi đi làm việc đi.”
Tần Vũ gật đầu, Lâm Phong để cấp dưới của mình đi cùng ba người Tần Vũ, còn hắn thì quay lưng rời đi cùng mấy người còn lại, trong lòng hắn đã quyết định sẽ tham gia hành động chặt đầu lần này, không thành công cũng phải xả thân!
“Anh, ta thấy Lâm Phong sẽ ở lại tử chiến đến cùng, tại sao ngươi không bảo hắn rời khỏi với ngươi?”
Tần Tiểu Vũ nghi ngờ, cô hiểu Tần Vũ, tuy thời gian Tần Vũ quen biết Lâm Phong rất ngắn, thậm chí chỉ gặp được vài lần nhưng Tần Vũ lại xem Lâm Phong như bạn bè. Dù không nói ra nhưng Tần Vũ rất khâm phục Lâm Phong.
“Hắn sẽ không chịu đi cùng chúng ta.”
Tần Vũ lắc đầu, hơn nữa quan trọng nhất là vì hắn biết Lâm Phong sẽ không chết. Kiếp trước sau khi Lâm Phong trở thành tiến hóa giả cấp S mới chết ở bìa rừng Hắc Ám, nếu giờ hắn can thiệp biết đâu sẽ khiến sự việc xảy ra biến cố, đây không phải giúp Lâm Phong mà là hại hắn ta. Có người do Lâm Phong để lại dẫn đường, dọc đường đi không bị ngăn cản, họ thuận lợi đến lầu ba, người lính kia giải thích:
“Ngươi cũng biết có vài tiến hóa giả giỏi dùng vũ khí lạnh hơn vũ khí nóng, cho nên tầng lầu này được cải tạo thành tiệm rèn, có thợ rèn giỏi ở đây rèn vũ khí thích hợp cho tiến hóa giả. Lưu Thiết Chùy không chỉ là thợ rèn tài ba nhất, bản thân hắn cũng là tiến hóa giả.”
Tần Vũ khẽ gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên là vậy, Lưu Thiết Chùy có thể dùng kim loại bình thường rèn vũ khí gần như bảo vật, Tần Vũ biết ngay chắc chắn hắn không phải thợ rèn bình thường.
“Keng keng!”
Đến sảnh lớn lầu ba, còn chưa bước vào đã có luồng khí nóng ập đến, tiếng kim loại va đập vang lên không ngớt. Những chiếc lò lửa được đặt trong sảnh lớn, mấy người thợ rèn để trần thân trên dùng búa đập vào kim loại bị thiêu đốt đến đỏ bừng.

Người lính đưa Tần Vũ đi thẳng về phía sau, một người đàn ông trung niên có làn da đỏ thẫm đang ngồi uống nước trên ghế, dáng vẻ anh ta khoảng bốn mươi tuổi, rất cường tráng, phần thân trên trần trụi lấm tấm mồ hôi, cơ bắp cuồn cuộn phình ra, tràn đầy khí thế mạnh mẽ.
“Lưu tiên sinh, đây là Tần Vũ, là bạn của Lâm tướng quân, hắn ta muốn nhờ anh giúp chế tạo một món vũ khí.”
Các binh sĩ rất tôn trọng Lưu Thiết Chùy. Lưu Thiết Chùy không chỉ là một thợ rèn, mà còn là một tiến hóa giả, cho nên thái độ của hắn tự nhiên cũng tôn trọng.
Lưu Thiết Chùy ngẩng đầu liếc nhìn Tần Vũ, cũng không có ý định đứng dậy:
“Nói cho ta biết yêu cầu của ngươi đối với vũ khí, sau đó rời đi trước đi, đợi ta chế tạo xong những vũ khí này sẽ giúp ngươi chế tạo.”
Tần Vũ nghe vậy cau mày:
“Có thể giúp ta chế tạo trước được không, ta có việc gấp.”
Lưu Thiết Chuỳ liếc hắn một cái:
“Ngươi gấp cái gì mà gấp? Những vũ khí này đều là ta chế tạo cho các chiến thần đại nhân, hai ngày tới bọn họ phải vì thành Thịnh Cảnh mà tham gia hành động chém đầu, ngươi có thể gấp hơn bọn họ sao?”
Tần Vũ hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
"Ngươi chỉ là giúp ta chế tạo vũ khí trước, chỉ có một cái, không lãng phí nhiều thời gian của ngươi đâu nhỉ?”
“Ha ha, dựa vào cái gì?”
Lưu Thiết Chui không thèm chịu nể mặt, nhàn nhạt nói.
Điều này khiến Tần Vũ rất đau đầu, hắn không ngờ tới đến chế tạo vũ khí lại gặp phải chuyện như vậy, tính tình của Lưu Thiết Chùy này thật đúng là thối, nhưng đây là tìm người giúp đỡ, hắn cũng không thể uy hiếp đối phương đúng không?
Tần Vũ nhìn vào mắt hắn ta, bình tĩnh nói:
“Ngươi muốn cái gì? Ta có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta chế tạo vũ khí trước.”
“Ngươi có thể cho ta cái gì? Tiền hay là thức ăn? Thật ngại quá, những thứ này tôi đều không thiếu.”
Lưu Thiết Chuỳ uống một ngụm nước:
“Đừng làm chậm trễ thời gian của ta, nhanh đi đi! Ta phải làm việc rồi.”
“Con người ngươi sao lại như vậy?”
Tần Tiểu Vũ có chút tức giận đứng lên.
“Con người ta chính là như vậy, làm thế nào?”
Lưu Thiết Chùy hừ một tiếng
Thấy bầu không khí hai bên căng thẳng, người lính dẫn đường kia vội vàng nói:
“Lưu tiên sinh, Tần tiên sinh là bạn của Lâm thiếu tá chúng tôi, vẫn mong anh có thể cho Lâm thiếu tá chút mặt mũi.”
Lưu Thiết Chùy không nể mặt chút nào, hắn ta nhếch môi nói:
“Vậy thì sao? Lâm Phong quả thực là tốn rất nhiều công sức vì thành Thịnh Cảnh, nhưng hắn ta vẫn là không có bản lĩnh cứu được thành Thịnh Cảnh? Ta dựa vào cái gì mà phải cho hắn mặt mũi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận