Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 371 - Ba Vị Chiến Thần Đứng Đầu

"Chẳng lẽ sức mạnh của hắn đã vượt qua ba vị chiến thần đứng đầu?”
Miêu Thụy bên cạnh Tô Nguyên ngạc nhiên đến há hốc mồm, vốn dĩ trong mắt hắn Tần Vũ cùng lắm cũng chỉ là một tiến hóa giả bậc hai, nhưng thực lực hiện tại của hắn rõ ràng đã ở cấp độ Chiến Thần, thậm chí còn có thể nằm trong số ba chiến thần mạnh nhất của thành phố Thiên Mông.
“Sao hắn lại có thể mạnh mẽ như vậy?”
Những tiến hóa giả còn lại thì ngoại trừ việc chấn động thì còn có một câu hỏi, trong số những tiến hóa giả độc hành mạnh mẽ thì quả thật có một hai người đạt đến bậc hai, nhưng cũng chỉ là bậc hai mà thôi, hoàn toàn không phải là một cấp độ so với mười vị chiến thần, bởi vì đằng sau mười vị chiến thần chính là sự ủng hộ của cả một thành phố Thiên Mông!
Khương Định Quốc thấy tình cảnh khốn khổ của Giang Hồng, mặt hắn đỏ lên, có chút hối hận vì đã khiêu khích một người mạnh mẽ như vậy, nhưng lúc này hắn cũng hiểu căn bản không còn đường quay đầu.
Triệu Hành Thụy thấy Tần Vũ dễ dàng đánh bại Giang Hồng như vậy, chợt trầm giọng nói.
“Kiền Sâm, mau xem thử cấp thể chất của Tần Vũ!”
"Vâng thưa Tư lệnh Triệu!"
Người được gọi là Kiền Sâm là một thanh niên có vẻ yếu đuối, hắn là kẻ xếp chót trong mười vị chiến thần, nhưng điều này không có nghĩa là hắn yếu, chỉ đơn giản là vì năng lực chiến đấu của hắn không tốt nên mới xếp hạng mười, nhưng vai trò của hắn cũng không kém gì những vị chiến thần khác.
Đôi mắt của Kiền Sâm đột nhiên trở nên mờ ảo tĩnh mịch, như thể hắn có thể thấy những thứ mà mọi người không thể thấy.
Lúc này thế giới trong mắt của Kiền Sâm đã trở nên khác biệt hoàn toàn, tất cả mọi người dường như đều biến thành một cái bóng hoặc sáng hoặc tối. Trong mắt hắn, những binh lính bình thường thì tỏa sáng lờ mờ, trong khi tiến hóa giả lại rất sáng, hắn có thể căn cứ vào độ sáng của từng người để phán đoán sức mạnh của đối phương mạnh hay yếu.
Nếu ở phần cổ họng và trái tim của cái bóng phát ra ánh đen mờ thì chứng tỏ đây chính là bộ phận quan trọng của người đó. Dị năng của Kiền Sâm chính là ‘con mắt nhận biết’ của hệ cảm giác, có thể lướt qua tất cả chướng ngại vật để dò xét sóng sinh mệnh của các sinh vật, ngoài ra còn có thể đánh giá được mức độ mạnh yếu của đối phương đồng thời có thể căn cứ vào bộ phận có ánh đen để tìm ra điểm yếu của đối phương, có thể nói dị năng này vô cùng thực dụng.
Ánh sáng của lính bình thường là ánh mờ, có tiến hóa giả thì là luồng sáng mạnh, còn cấp độ chiến thần thì chính là một khối sáng chói mắt như quả cầu lửa. Nhưng khi thấy được ánh sáng của Tần Vũ thì Kiền Sâm đã bị sốc.
Trong mắt của Kiền Sâm, Tần Vũ giống như một mặt trời nhỏ đang tỏa ra ánh sáng chói lọi, khiến hai mắt của hắn đau rát, đây là tình huống hắn chưa từng gặp phải bao giờ, không chỉ có như vậy, điều khiến Kiền Sâm chấn động nhất chính là ánh sáng của Tần Vũ lại khác với mọi người.
Ánh sáng do cơ thể Tần Vũ phát ra rất nóng, giống như một mặt trời nhỏ, cường độ ánh sáng này hắn chỉ thấy người chiến thần đứng đầu trong mười vị chiến thần, nếu chỉ xét riêng về thực lực thì Tần Vũ dường như đã áp đảo cả người này, hơn nữa ánh sáng do cơ thể Tần Vũ phát ra lại là một màu vàng nhạt!
Cao quý, thánh thiện, tràn đầy hơi thở vương giả!
“Màu vàng này rốt cuộc là cái gì?”
Kiền Sâm lắp bắp nói, hắn mở to hai mắt muốn xem rõ ràng hơn, mà lúc này Tần Vũ như có cảm giác, quay lại lạnh lùng hắn. Tầm mắt hai người chạm nhau, Kiền Sâm chợt cảm giác đôi mắt đau nhói, nước mắt không chịu khóng chế mà chảy xuống, dị năng cũng mất đi tác dụng.
Tần Vũ khẽ cau mày, hắn biết người vừa rồi đang thăm dò mình, nhưng dị năng của đối phương chỉ mới đạt tới bậc hai, còn bàn thân hắn lại là bậc ba, nếu hăn smuốn thì chỉ cần áp chế một chút thì có thể làm dị năng của đối phương mất đi hiệu quả.
“Kiền Sâm, sao vậy?”
Lúc này, hai người đứng bên cạnh Kiền Sâm hỏi, một người trong số họ là một người đàn ông có khuôn mặt to, hắn là một trong ba vị chiến thần dưới trướng Triệu Hưng Thụy, xếp hạng thứ chín trong thập đại chiến thần.
“Hắn mạnh lăm sao?”
Người hỏi lần này là mọt người phụ nữ, mặc dù cô ta không thể so với rắn rết mỹ nhân Chu Ngọc nhưng cũng rất xinh đẹp, nhất là mái tóc dài đỏ rực như lửa kia, tràn ngập vẻ đẹp kỳ dị. Nữ nhân này chính là người mạnh nhất trong ba chiến thần dưới trướng của Kiền Sâm, tên là là Đổng Khinh Viêm, xếp thứ hai trong thập đại chiến thần!
Đổng Khinh Viêm rất mạnh, trong số mười chiến thần chỉ có tên biến thái kia là có thể đè ép được cô!
Kiền Sâm dụi dụi con mắt, trong đôi mắt đầy tơ máu của hắn còn vương lại tia sợ hãi, hắn cười khổ nói.
“Hắn rất mạnh! Vô cùng mạnh!”
Tống Tinh có chút không kiên nhẫn nói:
“Vớ vẩn, kẻ có thể đánh bại Giang Hồng dễ dàng như vậy ai mà không biết hắn mạnh cơ chứ, ý chúng ta hỏi là hắn mạnh bao nhiêu!”
Kiền Sâm hít sâu một hơi, có chút do dự nhưng vẫn cắn răng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận