Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 288 - Con Rối Quỷ 3

Vù!
Đó là một con cự thú, toàn thân nó mọc đầy những mảng vảy màu xanh, ở bên trong cánh cửa, nó há cái miệng lớn ra hút mạnh một cái, những mảnh vỡ thi thể Minh Linh trên mặt đất đều đã bị lực hút này hút vào bên trong cánh cửa lớn kia.
Cự thú khủng bố kia đã hút hết toàn bộ mảnh vỡ thi thể của Minh Linh, sau đó nuốt vào trong bụng.
“Nó...nó đang làm cái gì thế?”
Tần Tiểu Vũ tỏ ra khó hiểu.
Tần Vũ nhíu mày không nói, hắn cũng không biết hành động này của cự thú có ý nghĩa là gì, nhưng dù thế nào cũng sẽ không là chuyện tốt được.
“Gừ gừ!”
Cự thú sau khi nuốt toàn bộ thi thể của Minh Linh xong, vẻ mặt nó trở nên đau khổ, nó phát ra những tiếng gầm thét thê lương, thậm chí nó đau đớn đến mức lăn lộn dưới đất, bên trong cánh cửa còn có một vài những con rối quỷ, quỷ tướng trong suốt cũng không dám đến gần, trên mặt chúng nó đều ngập tràn vẻ sợ hãi.
Bọn chúng không dám tiến lại gần, cũng không dám nhúc nhích, thế nhưng khi con cự thú kia đau đớn đến mức toàn thân run rẩy, nó lại vùng vẫy bò dậy, sau đó nó đưa đôi chân trước của mình ra tóm lấy hai bóng dáng mặc áo giáp vào trong móng vuốt của nó.
Đây rõ ràng là hai con quỷ tướng sắp ngưng tụ thành thực thể, bọn chúng gần như ý thức được số phận tiếp theo của mình, dù vẻ mặt sợ hãi nhưng vẫn không dám vùng vẫy.
“Răng rắc!”
Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, con cự thú kia một chân tóm lấy một con quỷ tướng ném vào trong cái miệng đầy máu của mình, sau đó bắt đầu cắn nhai, nghiền kỹ, một tiếng vang giòn giã khi cắn trúng xương cốt truyền đến.
Sau khi ăn xong một con quỷ tướng, vẻ mặt đau đớn trên mặt cự thú đã có chút hòa hoãn, nó không hề chần chừ mà ăn tiếp con quỷ tướng còn lại vào trong bụng, trông dáng vẻ nó cứ như chưa được ăn no, nó liên tục bắt thêm bốn năm con quỷ tướng sau đó nhấm nháp từng con một, cuối cùng mới ợ một tiếng đầy thỏa mãn.
Bỗng nhiên trên mặt cự thú tỏ ra biểu cảm khó hiểu, nó há miệng và co giật liên tục như thể muốn nôn ra.
“Khụ khụ khụ!”
Trong cổ họng cự thú dường như có thứ gì đó mắc kẹt lại, nó liên tục nôn hơn mười giây cuối cùng mới nôn được thứ mắc kẹt trong cổ họng nó ra ngoài.
“Khụ khụ khụ!”
Thứ đó từ trong miệng của cự thú rơi xuống đất, sau đó thứ đó lại nhún xuống phóng một cú nhảy ra khỏi khe hở, đáp xuống trên mặt đất cách đám người Tần Vũ không xa mấy.
Đó là một lão giả thoạt nhìn tầm sáu bảy mươi tuổi, kỳ lạ là ngoài cánh tay trái ra, toàn thân đều mọc ra những mảng vảy màu xanh lục bích, hơn nữa trong miệng cũng đầy răng nhọn sắc bén, hai mắt còn lấp lóe quang manh xanh lục u tối.
Nếu chỉ xem xét về ngoại hình thì tướng mạo của nó giống 50% với cự thú bên trong cánh cửa như cửa địa ngục kia.
Lão giả quái dị thở hổn hển một trận, khắp cơ thể đều đang run rẩy, ban nãy nó đã từ trong miệng quái thú chui ra ngoài cho nên toàn thân đều dính đầy thứ chất nhầy ghê tởm, khiến người ta vừa ngửi thấy chỉ muốn nôn mữa.
Lão giả quái dị bày ra vẻ mặt hung tợn nghiến răng nói:
“Nhóc con, ngươi giỏi lắm, ngươi lại có thể giết được ta một lần, ta thừa nhận ta đã đánh giá thấp thực lực của ngươi!”
Lão giả quái dị vừa lên tiếng đã khiến cho đám người Tần Tiểu Vũ đều biến sắc, bởi vì giọng nói này vô cùng quen thuộc, giống hệt với giọng nói của Minh Linh!
“Ngươi là Minh Linh?”
Tần Vũ giật mình nói:
“Đây chính là dáng vẻ ban đầu của ngươi sao?”
Trước đó Minh Linh mặc một chiếc hắc bào rộng thùng thình chỉ để lộ ra một cánh tay trái có vẻ già nua cầm đao, hóa ra sở dĩ nó như vậy là bởi vì tướng mạo của nó thực sự quá mức quái dị.
Minh Linh có đôi tai nhọn, giống hệt với đám rối quỷ trước đó, hơn nữa toàn thân nó còn phủ đầy lớp vảy màu xanh lục bích, tay phải là một móng vuốt của thú trong cực kỳ khủng bố, ngoài cánh tay trái ra thì toàn thân nó không có điểm nào giống với con người nữa.
Trong mắt Tần Vũ ngập tràn vẻ nghiêm trọng, Minh Linh bật cười lớn rồi nói:
“Sao vậy? Vẻ bề ngoài của bổn vương đã dọa đến các ngươi rồi sao?”
Tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi, không phải sợ vì vẻ ngoài kinh khủng của Minh Linh, mà là vì Minh Linh lại có thể chết đi sống lại?
Trước đó rõ ràng Minh Linh đã bị Tần Vũ đánh nổ tung thành mảnh vụn, nhưng bây giờ đây nó lại hoàn hảo không chút hư tổn xuất hiện ở trước mặt bọn họ!
“Như thế nào? Đây chính là nguồn sức mạnh mà các ngươi không thể nào hiểu được.”
Minh Linh ngạo nghễ nói:
“Đó là sức mạnh của Thần!”
Tần Vũ im lặng, hắn cẩn thận suy nghĩ kỹ càng lại tình huống đã xảy ra vừa nãy, Minh Linh đã bị hỏa diễm của hắn nổ tung thành mảnh vụn, theo lý mà nói nó chắc chắn phải chết rồi, nhưng bây giờ nó không chết, điều này cũng chỉ có một cách giải thích mà thôi, cũng giống như Địch Thiếu Phong, Minh Linh có được thân thể bất tử!
Bạn cần đăng nhập để bình luận