Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 177 - Rắn

Năm người làm ra quyết định như vậy cũng rất bình thường, một là sợ nếu như vì một con dị thú nhỏ yếu mà đánh thức tất cả mọi người thì , không khỏi có ảnh hưởng không tốt, hai là vì bọn tự tin vào năng lực của bản thân.
Năm người cũng không phải là người mới, bọn họ khom người đi chầm chậm tới chỗ kia, cả người căng thẳng, chỉ cần gặp phải nguy hiểm thì bọn họ sẽ lập tức phản kích.
Khi tới gần, năm người bỗng ngửi được một mùi tanh tưởi, điều này khiến năm người lập tức cảnh giác. Đội trưởng làm một thủ thế rồi tự động đi lên trước.
Một binh sĩ trong số năm người hiểu ý gật đầu, chỉ thấy hắn từ từ giơ tay lên, mà những người khác thì nắm chặt vũ khí. Sau đó, trong tay của đội trưởng bỗng xuất hiện một ngọn lửa, hắn nhanh chóng ném nó về phía bóng tối.

"Phốc!"
Quả cầu lửa kia chỉ bay khoảng bốn năm thước là bốn năm thước là dập tắt, bởi vì nó đụng vào một vách tường, không, đó cũng không phải vách tường.
“Cái này...Cái này…”
Năm binh lính đều ngây dại, bọn họ lẩm bẩm nói không nên lời. Bởi vì vào thời khắc quả cầu lửa chiếu sáng bóng tối, bọn họ đều thấy được một màn làm cho trong lòng bọn họ phát lạnh.
"Là...Là rắn? Còn...Còn...Nó còn…”
Cho dù tố chất tâm lý của bọn họ cố tốt thế nào thì khi thấy cảnh này cũng bị doạ đến phá gan.
Trong bóng tối, từ từ xuất hiện hai điểm sáng xanh mơn mởn, sau đó là bốn điểm, tám điểm...những đôi mắt toả ra ánh sáng lạnh băng lít nha lít nhít xuất hiện dưới ánh sáng.
“Chạy mau!”
Đội trưởng phản ứng lại rồi hét lớn một tiếng, cả năm người mặt đầy sợ hãi, hốt hoảng muốn xoay người chạy trốn.
Đội trưởng chạy nhanh nhất, bởi vì dị năng của hắn là tốc độ, dị năng này khiến cho tốc độ chạy và tốc độ phản ứng của hắn nhanh gấp đôi người khác.
“Véo!”
Một cái đầu rắn to bằng vại nước đột nhiên ló ra từ bụi cây, tốc độ của nó nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng, phảng phất như vượt qua cả tốc độ của ánh sáng. Một binh sĩ đang chạy trốn bất giác xoay đầu nhìn lại thì thấy một cái miệng tanh hôi đang mở to đến cùng cực y như một chậu máu.
Đó là một con rắn lớn màu đen, đầu nó to bằng vại nước, thân thể cũng tráng kiện, nửa sau thân thể vẫn còn ở trong rừng cây, nhưng có thể đoán được nó ít nhất cũng dài hơn mười thước!
Cái miệng to như chậu máu của con rắn lớn dễ dàng nuốt chửng nửa người của binh sĩ, con rắn đen ngẩng đầu kéo theo binh sĩ, binh sĩ liều mạng đạp đấ nhưng vô lực. Rắn lớn vừa ngửa lên thì đã nuốt chửng binh sĩ này vào trong bụng.
“Ực!”
Đội trưởng cắn răng, cảnh tượng này khiến tim hắn lạnh buốt, nhưng hắn cũng chẳng dám quay đầu.
Vút!
Tiếng gió rít gào, lại có thêm một cái bóng màu đỏ lao ra từ rừng cây. Lại là một con rắn lớn, tuy không tráng kiện như con rắn lớn màu đen kia như cái đầu cũng to gần cái tô. Nó lao ra từ trong bõng tối, trườn đến dưới chân của một binh sĩ đang chạy khiến hắn vấp ngã.
"A a a!"
Con rắn màu đỏ rực bò từ hai chân của binh sĩ lên, cuối cùng quấn quanh ngực. Binh sĩ chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽ, ngực nặng khó thở, không khỏi hoảng sợ kêu to.
“Xè…”
Cái đầu của con rắn đỏ chỉ cách đầu binh sĩ có mấy cm, nó phun cái lưỡi đỏ tươi liếm hai má của binh sĩ. Cái cảm giác nhờn nhợn sởn gai ốc này khiến binh sĩ nổi hết da gàm hắn tức giận vươn hai cái tay không bị quấn lên bóp chặt cổ con rắn, đồng thời sử dụng dị năng của mình...dị năng hệ thép!
Dị năng hệ thép là dị năng loại cách đấu, có thể khiến cho bản thân trở nên cứng rắn như sắt thép. Sau khi sắt hoá cơ thể, binh sĩ dùng lực siết chặt cổ con rắn đỏ hòng bẻ gãy cổ nó.
“Xè!!!”
Con rắn đỏ đau đớn, thân rắn đang quấn quanh cơ thể của binh sĩ đột nhiên co rút lại, một luồng sức mạnh lớn gấp mấy lần khi nãy siết lấy cơ thể của binh sĩ, khiến xương cốt cả người hắn kêu lên răng rắc.
Dị năng hệ thép mặc dù không phải là dị năng siêu cấp hiếm có nhưng cũng là dị năng vô cùng thực dụng. Việc sắt hoá có thể biến da thịt, xương cốt, thậm chí là nội tạng của bản thân trở nên cứng rắn như sắt thép. Nhưng binh sĩ này cùng lắm chỉ là một tiến hoá giả cấp 1 có thể chất cấp 4 mà thôi, sao có thể làm được đến mức đó? Hắn cao nhất thì cũng chỉ có thể sắt hoá làn da khiến cho đao thương bất nhập mà thôi, còn xương cốt, nội tạng của hắn vẫn yếu ớt như người bình thường.
“Rắc rắc rắc!”
Khi thân rắn rút lại, cơ thể của binh sĩ cũng bị một lực mạnh siết chặt, tai mắt mũi miệng của hắn bắt đầu chảy ra máu đỏ, cánh tay đang bắt lấy đầu rắn cũng vô lực buông lỏng.
“Địch tập! Có địch tập!”
Đội trưởng kia điên cuồng rống to, giọng nói của hắn trong đêm đen yên tĩnh lập tức truyền khắp doanh địa. Hắn vừa dứt tiếng thì trong lều trại cũng lập tức có binh sĩ cầm vũ khí chui ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận