Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 421 - Ta Đến Đây!

"Ta đến đây!"
Lúc này, thừa dịp con cự lang bị Vương Tuyên đấm một quyền vào đầu nên có hơi choáng váng, Thang Tu quát khẽ, hắn xốc quấn áo lên, ngay hông của hắn bất chợt được quấn lấy bởi mọto vòng kim loại dày đặc. Dưới sự điều khiển của hắn, một quyền này khiến kim loại vặn vẹo, phần rìa trở nên sắc như lưỡi dao, leo lên cổ cự lang như một con rắn, sau đó quấn lại rồi dùng sức siết chặt, chém một cái, nguyên cái đầu của con cự lang bị cắt xuống.
Bị mất đi phần đầu, cơ thể cự lang Tinh Khôi ngã thẳng xuống mặt đất, bởi vì trong đầu nó có thạch tinh mệnh, mất đi đầu, năng lượng của thạch tinh mệnh không cách nào truyền đến toàn thân, cho nên tất nhiên là nó không thể cử động được nữa.
"Đi thôi."
Thang Tu có phần đắc ý nói:
"Có ta ở đây, những quái vật này đến bao nhiêu cũng chỉ là làm đồ ăn hết thôi."
Đám người chuẩn bị đi tiếp thì Tần Vũ nhắc nhở:
"Trong đầu thứ này có một viên thạch tinh mệnh, có vẻ là một bảo vật không tồi."
Nghe vậy đám người Vương Phượng liếc nhau một cái, Thang Tu hơi nghi ngờ nhìn về phía hắn, sau đó Thang Tu mới điều khiển kim loại biến thành một cái cưa mở đầu con cự lang ra, quả nhiên phát hiện ở trong đó có một viên tinh thạch loé sáng.
Đây là một viên bảo thạch lấp lánh giống như sao, dựa vào ánh sáng trắng mà nó phát ra để nhận định thì đây là một viên thạch tinh mệnh cấp F, thạch tinh mệnh cấp E là màu lam, thạch tinh mệnh cấp D là màu đỏ.
Vương Phượng hơi ngạc nhiên nói:
"Sao ngươi biết trong đầu nó có thứ này?"
Tần Vũ thản nhiên nói:
"Trước kia có người đi vào, ta được tình báo qua một chút rồi, thôi được rồi, đi tiếp đi."
"Hừ!"
Thang Tu có chút bất mãn với thái độ của Tần Vũ, nhưng bởi vì Tần Vũ nhắc nhở nên bọn hắn mới có được viên thạch tinh mệnh này nên cuối cùng bọn hắn mới không chế giễu Tần Vũ.
"Quá tốt rồi, có Tần tiểu huynh đệ biết tình hình ở đây thì khả năng chúng ta gặp nguy hiểm thấp hơn nhiều rồi."
Đoàn Tân Văn lại khá vui vì nguyên do này.
Đám người đi tiếp, đi được không xa, Tần Vũ bỗng nhiên nói:
"Cẩn thận, phía trước có bẫy đó."
Đám người nghe vậy thì đều ngừng lại.
Tần Vũ nói với Thang Tu:
"Điều khiển kim loại của ngươi đập vào viên gạch thứ mười ở phía trước đi."
Thang Tu rất khó chịu với sự ra lệnh của Tần Vũ, nhưng nghe nói có bẫy nên hắn ta vẫn làm theo.
Thang Tu điều khiển kim loại thành một hình cầu lớn hơn trái bóng rổ một chút, đập vào viên gạch mà Tần Vũ nói kia.
"Vù vù vút vút!"
Trên mặt đất lập tức là lõm ngược xuống dưới, hai bên trên vách tường của lôi đi mở một cái lổ nhỏ, bên trong lỗ nhỏ bắn ra mũi tên.
Mũi tên bắn ra kéo dài đủ năm giây mới ngừng lại, khoảng chừng có hàng trăm mũi tên bay tán loạn trên mặt đât, bên trên mỗi cây đều nhuộm nọc độc màu xanh sẫm, nếu như không cẩn thận bị bắn trúng, cơ thể sẽ bị tê liệt một khoảng thời gian, chắc chắn sẽ bỏ mạng trong làn mưa mũi tên này.
Tất cả mọi người đều mồ hôi lạnh, may mà có Tần Vũ nhắc nhở, nếu không thì giẫm phải có thể là có thương vong rồi.
Trước đó Tần Vũ tiến vào, Lý Hồng Minh đã nói bên trong di tích này có không ít bẫy cổ, tiến hoá giả mà không cẩn thận thì sẽ mất mạng, hơn nữa ở kiếp trước Tần Vũ cực kỳ yếu nên nghiên cứu bẫy để đối phó tang thi, những cái bẫy được bố trí hiện tại cũng không cao siêu lắm, cho nên hắn có thể sớm nhận ra được.
Ngay cả Thang Tu cũng không khiêu khích Tần Vũ, lỡ đâu lúc đi qua bẫy Tần Vũ cố ý che giấu, vậy xem như Thang Tu gặp nguy hiểm rồi, nhưng hắn lại lo lắng vô ích.
Tần Vũ không để bụng một chút sự khinh miệt này của Thang Tu đối với hắn, chỉ cần đối phương không bộc lộc ra ý thù địch rõ ràng với hắn, hoặc là biến thành hiện thực thì Tần Vũ đều sẽ không để bụng.
Đám người đi thẳng một đường, ngoại trừ gặp phải không ít Tinh Khôi thì còn gặp những cái bẫy này, những cái bẫy này cực kỳ cơ bản, nếu như có thể nhận ra sớm thì dễ dàng ứng phó được, trên mặt đất có viên gạch trống không, một khi dẫm lên thì sẽ rơi xuống, ma ở dưới những viên gạch trống không là những chiếc bẫy nhọn đâm ngược lên, có thể tưởng tượng được hậu quả của việc té xuống.
Có bẫy thì là bày trên mặt đất một loại chất lỏng khó phát hiện ra, loại chất lỏng này không màu không vị, nhưng chỉ cần giẫm chân lên hoặc ma sát nhẹ thì sẽ lập tức bốc cháy lên, hoá mặt đất thành một biển lửa.
Những cái bẫy này đều cực kỳ lừa người, nhưng đều bị Tần Vũ sớm nhận ra, cho nên không ai trong tất cả mọi người bị thương.
Vương Phượng khen ngợi:
"Quy tắc của đội bọn ta cực kỳ công bằng, chỉ cần hỗ trợ đội có được chiến lợi phẩm thì có tư cách được chia chiến lợi phẩm, đây là tặng cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận