Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 167 - Đề Phòng

Tần Vũ yên lặng không lên tiếng, hắn đã hứa với Lưu Thiết Chùy sẽ đưa Lưu Huy an toàn đến thành phố Thiên Mông, nhưng chưa tới một ngày Lưu Huy đã chết trước mặt hắn. Người khó chịu nhất là Đạo Diệc, nhìn thi thể Lưu Huy bị mấy quân nhân khiêng đi, trong lòng hắn rất áy náy, cảm thấy mình khó thoát tội về cái chết của Lưu Huy.
“Ngủ đi.”
Tần Vũ lắc đầu, không nói thêm nữa, quá nhiều người chết trong tận thế, cái chết của một Lưu Huy hoàn toàn không nhấc nổi gợn sóng. Hắn đi đến phòng tắm trong tòa nhà, tất nhiên điện nước ở đây đã bị cắt, Tần Vũ dùng nước trong nhẫn không gian, trước đây từng bổ sung một lần ở doanh trại quân đội, nếu không thật sự không đủ dùng.
“Ta cũng muốn tắm!”
Tần Tiểu Vũ chạy qua, đôi mắt to lấp lánh.
“Tắm cái gì mà tắm, không phải ban ngày đã tắm rồi sao?”
Tần Vũ trừng cô:
“Tiết kiệm nước một chút được không?”
Trên người Tần Vũ dính rất nhiều máu sau trận chiến ban nãy, đều là máu của đám tộc trùng kia, còn Tần Tiểu Vũ ngồi trên lưng vua hỏa giáp trùng, trên người không dính chút bụi nào. Tần Vũ đóng cửa nhà tắm, thuận tiện khóa lại. Tần Tiểu Vũ lập tức giận dỗi bĩu môi, lẩm bẩm:
“Đây là vấn đề về nước hay sao? Thật là xấu xa muốn chết!”
Một tiếng sau, trừ mùi vị quái lạ còn sót lại ra tòa nhà này đã yên tĩnh hẳn. Tuy cảm thấy tộc trùng sẽ không tấn công nữa, dù sao ban nãy bọn chúng đã bị đánh lui, cho thấy thực lực của đám tộc trùng không bằng họ, sẽ không quay lại tìm chết, nhưng vẫn phải đề phòng, bị quay đầu giết ngược sẽ không tốt. Nhóm binh lính phòng ngự cao độ, mà Tần Vũ lại yên lòng đi ngủ. Nhìn Tần Tiểu Vũ dựa vào lòng mình, Tần Vũ bất lực lắc đầu, hắn phát hiện Tần Tiểu Vũ đã quen với tận thế, mới trải qua trận huyết chiến mà cô có thể ngủ điềm nhiên như vậy, cũng vô tư lắm. Nghĩ cũng phải, hơn hai tháng gần ba tháng nay, ngày nào Tần Tiểu Vũ cũng đi săn mồi khắp nơi trong thành phố cùng Tần Vũ, cô đã giết chết không ít tang thi, dị thú, mài giũa ra tâm tính như vậy cũng là chuyện bình thường.
“Có điều nói ra thì…chuyện hôm nay thật sự rất lạ.”
Tần Vũ nằm trên giường, vẫn cảm thấy cuộc tấn công lần này của tộc trùng rất kỳ lạ. Tất nhiên hắn biết suýt nữa Lý Nguy đã bị Trương Khuê biến thành quái vật giết chết, chuyện này bất kể là bản thân Lý Nguy hay nhóm người Cao Kiêu sẽ không tuyên bố ra ngoài, nếu không sẽ khiến lòng quân hoảng loạn. Rất nhanh hô hấp Tần Vũ đều đặn tiến vào giấc ngủ, chỉ là lần này hắn tập trung tinh thần nhiều hơn ở xung quanh, tránh gặp phải tình huống như ban nãy. Sáng hôm sau, tất cả mọi người đều thức dậy đúng giờ. Lý Nguy ngồi trong một chiếc xe tải, trầm giọng nói:
“Bảo mọi người nhanh lên, chuyện tối qua rất lạ, đừng ở lại lâu, trước trưa nay phải ra khỏi thành phố Thịnh Cảnh.”
Nếu là đội ngũ được xây dựng từ năm trăm người bình thường, không tổ chức không kỷ luật chắc chắn sẽ kéo dài suốt nửa ngày cũng không đi được. Nhưng người ở đây gần như đều là quân nhân tinh nhuệ, bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng, nói đi là đi, hiệu suất rất cao. Nhóm người xuyên qua đường phố, phía trước có vài người đang dò đường, giữ khoảng cách hơn hai trăm mét với đại đội, tránh gặp phải nguy hiểm mọi người đều bị cuốn vào. Tuy đông người nhưng hiệu suất làm việc không hề chậm trễ. Suốt đoạn đường cũng bị vài nhóm xác sống tấn công, có một lần gặp phải một bầy năm mươi tang thi, quân đội xảy ra thương vong. Theo lý mà nói tang thi hoàn toàn không thể đến gần hỏa lực mạnh như vậy, nhưng tang thi kia lại là tang thi dị hóa giác mút. Nó dùng giác mút bám chặt vào tòa nhà, sau đó từ nhảy từ trên cao xuống, nhào vào đám đông, tuy rất nhanh đã bị bắn nát nhưng cũng có một quân nhân bị nó cắn đứt cổ. Trừ quân nhân bị chết này ra, giữa đường không còn gặp trắc trở nào nữa, đại đội thuận lợi ra khỏi thành phố. Lúc ra khỏi thành phố, người trong toàn đội đều cấp tốc hành quân, trực tiếp chạy bộ. Tuy tộc trùng tập trung phía đông thành phố Thịnh Cảnh, nhưng không ai dám đảm bảo liệu có tộc trùng mai phục họ ở bên ngoài hay không. Có điều rõ ràng mọi người đã lo lắng vô ích, ngoài thành phố là một vùng trống trải, ngay cả con muỗi cũng chẳng thấy.
“Ơ, tại sao không gặp được tộc trùng nào nhỉ?”
Lục Vân hơi nghi ngờ, hắn rất hận tộc trùng, ước gì giết sạch được bọn chúng.
“Được rồi, không gặp mới tốt, gặp phải chắc chắn sẽ có thương vong.”
Dương Cảnh Lăng bất lực đáp.
“Cẩn thận, có chút kỳ lạ đấy.”
Tần Vũ nhỏ giọng nói với Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc, ba người họ đang ngồi trên lưng vua hỏa giáp trùng khổng lồ. Quả thật Tần Vũ cảm thấy hơi quái lạ, tối qua họ bị một nhánh tộc trùng tấn công, tuy đã đánh lui bọn chúng nhưng Tần Vũ đoán hôm nay ra khỏi thành chắc chắn sẽ bị tộc trùng mai phục. Thực tế chứng minh hắn đã lo lắng vô ích, tình hình như vậy có phần quỷ dị. Lý Nguy trầm giọng lên tiếng:
“Mọi người đừng quay đầu, nhanh chóng rời khỏi thành phố Thịnh Cảnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận