Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 152 - Thèm Khát

Cho nên trong lòng Tần Vũ vẫn có hơi dè chừng đối với Lý Nguy, bởi vậy hắn mới nhắc nhở Tần Tiểu Vũ cẩn thận người này, Lý Nguy chắc chắn là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Về phần sau khi Lý Nguy đến thành phố Thiên Mông sẽ xảy ra gút mắc với anh cả hắn ta như nào, Tần Vũ cũng không có tâm tình tham gia vào, chỉ cần đưa Lưu Huy đến thành phố Thiên Mông là xem như Tần Vũ đã hoàn thành lời hứa với Lưu Thiết Chuỳ, chuyện sau này thì hắn đang suy nghĩ, dù sao mục dích của Tần Vũ là trở thành người mạnh nhất thành phố đường thời, cho nên không thể cứ luôn ở mãi một chỗ nào đó được.
Tần Vũ đi theo Lâm Phong, Lâm Phong nhìn Tần Vũ, hắn ta cười khổ nói:
"Người anh em Tần, không ngờ cuối cùng ta vẫn rời đi với ngươi, ta tin sau khi những người tín nhiệm ta biết ta bỏ bọn hắn thì nhất định sẽ hận ta đến chết nhỉ?"
"Ngươi đã đưa ra lựa chọn sáng suốt rồi."
Tần Vũ chỉ nói thế thôi, hắn không biết nên an ủi Lâm Phong ra sao, nếu Lâm Phong ở lại thì chắc chắn sẽ chết, mà Lý Nguy vô cùng coi trọng Lâm Phong nên hôm qua mới bỏ ra khoảng thời gian dài như vậy để thuyết phục Lâm Phong rời đi, mặc dù cuối cùng Lâm Phong cũng đồng ý, nhưng lúc này trong lòng hắn ta chắc chắn cũng không chịu nổi.
Nhưng cũng hết cách, Tần Vũ xem ở lại chờ chết để trong lòng dễ chịu là một cách ngu xuẩn, có thể còn sống mà trong lòng không dễ chịu chút nào, ít nhất Tần Vũ cảm thấy không sao cả.
Lâm Phong nói với Tần Vũ:
"Lần này chúng ta rời đi từ của Nam của thành phố rồi tiến thẳng về thành phố Thiên Mông…"
Lâm Phong nói sơ qua cho Tần Vũ biết, muốn vài trăm người cùng rời đi mà không kinh động đến những người khác là chuyện không thể nào, cho nên bọn hắn cũng tìm được lý do chính đáng để rời đi rồi, bên ngoài nói là lần này bọn hắn tiến về lương kho ở thành phố Thịnh Cảnh để chuyển lương thực trở về.
Bởi vì quân đội cũng thường phái người tìm kiếm thức ăn trong thành phố Thịnh Cảnh, nên những người khác vốn dĩ chẳng nghi ngờ chuyện này, chẳng ai ngờ vài trăm người này là do Lý Nguy cầm đầu, chỉ mang theo lương thực đủ cho một tháng để bỏ chạy.
Cho đến khi những người này nhận ra thì đám Lý Nguy cũng sớm đã đi xa, cũng không đủ lương thực cho bọn hắn chạy ra khỏi thành phố Thịnh Cảnh nữa, chạy trốn tới nơi an toàn chắc chắn là chuyện khó như lên trời, ít nhất mấy trăm ngàn người ở lại trong thành phố Thịnh Cảnh có thể sống đến cuối cùng ước chừng chưa đến một phần mười, thậm chí còn ít hơn.
Từ nay về sau thành phố Thịnh Cảnh sẽ trở thành là thiên đường của Trùng tộc, tên của nó cũng sẽ bị vùi dập trong vết tích của lịch sử, thành phố Thịnh Cảnh rồi sẽ giống như bao thành phố bị tang thi, dị tộc, dị thú hủy diệt trong tận thế, cuối cùng bị tất cả mọi người lãng quên, tận thế chính là tàn khốc như vậy.
Vào sáng sớm một ngày kia, một đội vũ trang gồm năm trăm người đi về quân doanh phía nam, mà một đám những quân nhân đều nhìn theo đội này, trong mắt bọn họ mang theo sự chờ đợi, chờ đợi đội này có thể mang về cho bọn họ đầy đủ lương thực, thế nhưng bọn họ không biết tổng tư lệnh của bọn họ đang ngồi trong một chiếc xe, chuẩn bị mang theo đội này rời đi và bỏ lại tất cả bọn họ.
Lâm Phong cũng ngồi trong một chiếc xe, hắn không dám nhìn vào mắt những người này, bọn họ tin tướng hắn, mà hắn lại bỏ rơi bọn họ.
Tất cả có mười chiếc xe tải lớn, mà đám người Tần Vũ ngồi trên một chiếc xe buýt, xem như tiết kiệm một chút thể lực, Lưu Huy không khỏi nhìn thoáng qua toà quân doanh kia, hắn biết rõ lần này sẽ phải từ biệt ông nội cứng đầu của mình, mãi mãi sẽ không bao giờ gặp lại ông ấy nữa.
Còn Đạo Diệc thì có hơi thất thần, hắn biết số phận những người bị bỏ lại này rất bi thảm, thế nhưng hắn lại không có khả năng thay đổi được gì.
"Nếu có một ngày ta có đủ sức mạnh, ta nhất định phải thay đổi thế giới này!"
Đạo Diệc âm thầm hạ quyết tâm.
Tần Vũ thì nhắm mắt lại dưỡng thần, Tần Tiểu Vũ dựa vào trên vai của hắn, có phần nhàm chán nhìn thành phố bỏ hoang này, hơn hai tháng qua cô đã nhìn thứ rách nát này đến phát chán.
Trên đường đi bầu không khí rất nặng nề ngột ngạt, những quân nhân này không nói một lời nào, chỉ lo vùi đầu đi đường, vứt bỏ tất cả mọi người, tin chắc là trong lòng mỗi quân nhân này cũng không dễ chịu gì.
"Gào!"
Trên đường phố, mấy xác sống trông như báo săn lao đến phía đội này, bọn chúng là những thợ săn lang thang trong thành phố này, thèm khát máu thịt thơm ngon.
"Cạch cạch cạch!"
Nhưng mà cả đội không dừng lại, mấy người lính gần xác sống nhất giơ súng trong tay lên, tiếng cò súng vang lên, họng súng phun ra tia lửa đỏ, mấy con xác sống này bị bắn vào đầu, ngã nhào xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận