Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 406 - Xin Tha Thứ

“Bởi vì ta không thích giết người.”
Tần Vũ nói ra lý do làm cho Lý Hồng Minh câm nín, hắn còn nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm rồi, Tần Vũ sao có thể nói hắn không thích giết người được chứ?
Trước đó không lâu, Tần Vũ đã giết hơn sáu trăm tiến hóa giả kia mà, hơn nữa ngay cả Khổng Định Quốc cũng đã bị Tần Vũ tiện tay giết chết dễ dàng như bóp chết một con kiến, người như thế sao có thể nói rằng mình không thích giết người cơ chứ?
Nhưng thực chất Tần Vũ không hề nói dối, hắn không thích giết người, nói chính xác hơn đó là không thích giết người mà không có mục đích, hơn sáu trăm tiến hóa giả đều là những người muốn lấy đầu hắn để tranh công, Tần Vu giết bọn họ đương nhiên không hề cố kỵ gì, còn về ba vị chiến thần kia đều là vì họ là cấp dưới của Khổng Định Quốc, nên Tần Vũ mới ra sát chiêu với họ.
Về việc giết chết Khổng Định Quốc thì khác, ở trong mắt người khác Khổng Định Quốc nắm giữ mấy vạn quân đội trong tay, quyền cao chức trọng, nhưng ở trong mắt Tần Vũ hắn ta cũng chỉ giống một người bình thường, hắn ta muốn Tần Vũ chết, Tần Vũ đương nhiên sẽ giết chết hắn ta.
Mà đám người Đổng Khinh Viêm nói ra cũng không có thù hận gì với hắn, Tần Vũ có thể nương tay với họ, hơn nữa nếu Tần Vũ thật sự giết sạch Thập đại chiến thần và đám người Lý Hồng Minh, ậy thì thành phố Thiên Mông này chắc chắn sẽ trở nên hỗn loạn trăm bề, Tần Vũ cũng không phải một sát nhân điên cuồng, nếu đã đạt được mục đích, bao nhiêu người cũng không hề có ý nghĩa.
Còn về Triệu Hưng Thụy thì lại càng không có liên quan gì đến hắn, hơn nữa hắn cũng chẳng có thiện cảm với Lý Hồng Minh, dựa vào cái gì phải làm việc theo ý hắn ta chứ? Cho nên Tần Vũ mới từ chối đề nghị giết Triệu Hưng Thụy.
Thấy Tần Vũ như vậy, Lý Hồng Minh cũng bất lực:
“Anh Tần, việc này ngươi không giúp ta cũng không sao, nhưng nếu Triệu Hưng Thụy đến tìm ngươi…”
Thực ra đây mới là điều Lý Hồng Minh lo lắng nhất, nếu Tần Vũ giúp đỡ Triệu Hưng Thụy, hắn không làm gì được nữa.
Tần Vũ liền nói:
“Yên tâm đi, ta không có hứng thú nhúng tay vào nội chiến giữa các ngươi, ta chỉ muốn hai ngày sau tiến vào di tích, những việc khác ta không muốn quan tâm.”
Lý Hồng Minh nghe vậy liền thấy yên tâm, chỉ cần Tần Vũ không nhúng tay vào, hắn tin rằng Triệu Hưng Thụy tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, Lý Hồng Minh lập tức đứng dậy, cười nói:
“Anh Tần, vậy ta đi trước đây, các ngươi có thể đi vào bảo khố lựa chọn bảo vật bất cứ lúc nào, chỉ cần tìm người của ta, bọn ta sẽ thỏa mãn tất cả mọi yêu cầu của các ngươi.”
“Ừm.”
Tần Vũ khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Lý Hồng Minh đã rời khỏi, Khổng Định Quốc vừa mới chết, đây chắc chắn là một chuyện lớn, nên vẫn có rất nhiều chuyện cần hắn đi xử lý, thời gian hết sức eo hẹp.
Tần Vũ dựa người trên sô pha, Tần Tiểu Vũ cũng thở phào một hơi:
“Cuối cùng cũng xong rồi.”
Vốn dĩ Tần Vũ không định xử lý chuyện này rầm rộ như thế, nhưng bệnh tình của Tần Tiểu Vũ biến chuyển bắt buộc hắn phải tranh thủ thời gian để giải quyết nhanh chóng và dứt khoát chuyện này, trực tiếp dựa vào nắm đấm để tiêu diệt toàn bộ trở ngại, còn về người khởi xướng chuyện này - Khổng Như Long, hắn cũng không để tâm đến, hắn tin rằng dù hắn không ra tay, tên Khổng Như Long đó cũng không sống qua nổi ngày hôm nay.
Hiện tại cũng chỉ mới trôi qua một tiếng đồng hồ kể từ lúc kiểm tra kết thúc Tần Vũ đánh bại tất cả các chiến thần buộc Lý Hồng Minh phải khuất phục mà thôi, lúc này cũng mới hơn tám giờ sáng.
Ở bên trong một căn phòng được trang hoàng hết sức xa hoa, Khổng Như Long đang ôm một mỹ nữ vóc dáng nóng bỏng, hắn ta tùy ý vuốt ve nhào nắn trên người mỹ nữ nóng bỏng này, làm cho mỹ nữ thở gấp hổn hển, miệng cầu xin tha thứ không ngừng.

Khổng Như Long chơi đùa đủ thì mới thỏa mãn trở mình nằm xuống, hai tay gối dưới đầu, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ cuộc sống mỗi ngày.
Khi tận thế đến, những người khác mỗi ngày đều phấn đấu liều mạng để sinh tồn, còn Khổng Như Long lại hưởng thụ toàn bộ mọi thứ có thể hưởng thụ như trước tận thế, hắn sống thỏai mái hơn bất kỳ người nào, hết cách rồi, ai bảo hắn có được một người cha tốt thế chứ?
“Ha ha, dám chọc đến ta, tên nhóc thối đó có lẽ bây giờ đã bị thủ hạ của cha ta giết chết rồi nhỉ?”
Khổng Như Long thầm nghĩ, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười tà ác:
“Nói không chừng những người đó đã bắt được em gái của hắn rồi, đợi vài ngày nữa có thể sẽ đưa đến trước mặt ta, đến lúc đó ta nhất định phải...hì..hì..hì…”
“Ầm..ầm..ầm!”
Đúng vào lúc này, cửa phòng bị đá đập vào rất thô bạo, Khổng Như Long giật mình, hắn bình tĩnh trở lại, giận dữ hét lên về phía cửa:
“Các ngươi muốn chết hả? Không biết đây là phòng của ai sao?”
Nhưng ngoài cửa lại chẳng có ý dừng lại, một tiếng nổ lớn vang lên, tấm cửa phòng dùng chất gỗ quý báu chạm trỗ thành đã bị một cú đá sập xuống, một nhóm binh sĩ mặc vũ trang xông vào trong.
Khổng Như Long và người phụ nữ trên giường đều ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận