Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 478 - Gió Tuyết

“Có thể rời đi rồi.”
Sáng sớm, Tần Vũ nhìn thấy một vùng toàn là thi thể của tang thi, hắn lắc đầu nói.
Tần Tiểu Vũ bất đắc dĩ nói:
“Hết cách rồi…tang thi ở toà thành này còn thiếu rất nhiều.”
Quả thực, trong thời điểm này triệu hồi tang thi nhiều nhất cũng chỉ có hơn hai trăm con, so với lúc trước thì đã ít đi rất nhiều.
Nhưng không có cách nào, Phi Tuyết Cảnh là một nơi dân cư thưa thớt, đặc biệt là thành này rất nhỏ, trước tận thế chỉ có chưa đến một trăm nghìn người sinh sống ở đó, rất nhiều người trong số họ đã trốn khỏi thị trấn nhỏ sau khi tận thế bắt đầu, cho nên ở trong thành không còn nhiều tang thi.
Trong thời gian mười ngày, đã có khoảng mười nghìn nhiều là hai mươi nghìn tang thi chết trong tay Tần Vũ!
Có thể hình dung, phần lớn tang thi trong thành phố nhỏ này đều đã bị bọn họ tiêu diệt, số tang thi còn lại nằm rải rác trong thành, không tập trung dày đặc ở một khu vực như trước, vì vậy số lượng tang thi ở gần nơi bọn họ triệu tập đã giảm đi đáng kể.
Nhưng mười ngày này thu hoạch cũng khá nhiều, thể lực Tần Vũ từ năm mươi lần tăng lên đến đáng sợ đã lên đến sáu mươi mốt lần, Tần Tiểu Vũ cũng tiến hóa, thể lực của cô tăng lên năm mươi chín lần, nếu không phải bọn họ là người tiến hoá có hai, ba năng lực, thì năng lượng tiến hóa để cải thiện thể chất của họ cần nhiều hơn nhiều so với những người tiến hóa thông thường, tiến bộ của họ sẽ còn lớn hơn nữa!
Với thể chất của Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ hiện tại, năng lượng tiến hóa do những tang thi này tạo ra chỉ có thể nâng bọn họ đến một mức độ rất hạn chế, hơn nữa, bọn họ gần như đã tiêu diệt hết tang thi trong thành nhỏ này nên quyết định rời khỏi đây.
Giết gần hai mươi nghìn con tang thi trong mười ngày quả thực là đáng kinh ngạc, chỉ có một số thế lực có trang bị tốt và số lượng lớn nhân lực mới có thể làm được, nếu nói với người khác, chỉ cần hai người giết chúng trong mười ngày, không ai sẽ tin gần hai mươi nghìn tang thi.
Nghe Tần Vũ nói phải rời khỏi đây, Tần Tiểu Vũ mừng rỡ nói:
“Thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể rời khỏi đây…”
Việc đầu tiên làm sau khi thức dậy vào mỗi buổi sáng là tiêu diệt một số lượng lớn tang thi, sau lúc sau chắc chắn khiến người ta chịu không nổi, giết tang thi cũng có thể khiến họ nôn mửa.
Ba người đi thành một hàng ra khỏi toà thành nhỏ này, mà ở trên đường, Phùng Tử Kiệt tò mò nói:
“Anh Tần, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
Tần Vũ hơi suy tư, hắn thuận miệng nói:
“Chúng ta đi dạo ở xung quanh Phi Tuyết Cảnh, cũng có thể đến thành Phi Tuyết coi thử.”
Thị trấn nhỏ nơi đám Tần Vũ nằm ở rìa của Phi Tuyết Cảnh, theo một số người sống sót mà Qin Yu đã gặp ở thị trấn nhỏ này, thành Phi Tuyết nằm ở trung tâm của Phi Tuyết Cảnh và rất nhiều người sống sót đang hướng tới đó, nhưng do đường sá xa xôi cho nên hầu hết mọi người đều chết trên đường đến thành Phi Tuyết.
Ngày hôm đó Tần Vũ, Tần Tiểu Ngư, Phùng Tử Kiệt rời đi trấn nhỏ, đi về phía trung tâm Phi Tuyết Cảnh.
Trong thế giới băng tuyết vô biên, ba người Tần Vũ vừa đi vừa ngắm nhìn đồng bằng băng tuyết đẹp đẽ dường như vô tận này.
Lúc đầu còn nghĩ nơi này rất đẹp, nhưng đi bộ lâu sẽ dễ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, thế giới trắng xóa dường như không có điểm kết thúc.

“Vù!”
Trên bầu trời có gió tuyết thổi, gió lạnh thấu xương khiến người ta lạnh thấu xương, người bình thường đi đường dài trong thời tiết như vậy chắc chắn là chuyện viển vông. May mắn thay, Phùng Tử Kiệt, người yếu nhất trong đám Tần Vũ, đã là người tiến hóa cấp hai, hắn có thể đi trong gió tuyết mà không có trở ngại gì.
“Gầm vù!”
Đi không biết bao lâu, phía trước trên ngọn đồi tuyết nhỏ truyền đến một tiếng gầm chói tai, trong gió tuyết, đám người Tần Vũ nhìn thấy bộ dạng của quái vật, đó là một con quái vật dài hơn bốn mét, nó có bộ lông màu trắng tinh, đôi mắt màu xanh u ám.
“Là thú biến dị?”
Tần Tiểu Vũ nói.
Đây là một con sói tuyết, trông hình thể khổng lồ của nó có thể biết chắc chắn nó rất mạnh, đây là một con thú biến dị có thể chất đã đạt đến tiến hoá cấp hai.
Không còn nghi ngờ gì nữa, việc gặp phải dị thú là một điều vô cùng tồi tệ đối với những người đi bộ trong vùng hoang dã của Phi Tuyết Cảnh, những quái thú đột biến trong Phi Tuyết Cảnh rất mạnh mẽ, với sức mạnh của con người thì không thể đánh bại được nó!
Sự xuất hiện của sói tuyết không làm cho ba người bọn họ trở nên căng thẳng, Tần Vũ nói với Phùng Tử Kiệt:
“Ta giao nó cho ngươi đối phó.”
“Được!”
Phùng Tử Kiệt gật đầu hết sức, hắn rút dao găm bên hông ra.
Trong thời gian trải qua huấn luyện của Tần Vũ, Phùng Tử Kiệt không còn là đứa trẻ yếu ớt nữa.
Phùng Tử Kiệt đi chậm về phía con thú biến dị sói tuyết, con sói tuyết phát hiện ra hắn, nó nhìn chằm chằm vào hắn bằng một đôi mắt màu xanh lạnh lùng, trong mắt nó toả ra ánh sáng lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận