Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 390 - Áp Lực Cực Lớn

Tuy nhiên cây thương hơi vung lên, lại hướng về phía Viên Cao mà giết, Tần Vũ bản sao một thương nhanh hơn một thương, Viên Cao bị buộc không ngừng lùi về phía sau, phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, bởi vì hắn ta có thể cảm nhận được mình như đang ở dưới lưỡi liềm của tử thần, lưỡi liềm của tử thần sẽ rơi khỏi đầu hắn bất cứ lúc nào, tàn nhẫn mà thu hoạch mạng sống của hắn ta.
Viên Cao phát hiện mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Tần Vũ, cho dù là kỹ năng chiến đấu, sức mạnh thể chất hắn ta hoàn toàn không so được với Tần Vũ bản sao, nếu như không phải bên cạnh có Tống Tinh thỉnh thoảng dùng dây leo để kiềm chế Tần Vũ, Phan Văn Bân điều khiển từ xa ngưng tụ thành dao, khống chế súng máy nổi để kiềm chế Tần Vũ bản sao, Viên Cao sớm đã chết dưới tay Tần Vũ rồi.
Nhưng cho dù như vậy, Viên Cao cũng hiểu rằng việc mình bị đánh bại chỉ là chuyện sớm hay mượn mà thôi.
Hô hô hô!
Tần Vũ bản sao một thương nhanh hơn một thương, Viên Cao bị ép đến mức không còn sức đánh trả nữa, hắn ta chỉ có hai cánh tay được bao phủ bởi một lớp lực hấp dẫn nhếch nhác mà chống đỡ các đòn tấn công của Tần Vũ bản sao, bị ép đến mức không ngừng lùi về phía sau.
“Đáng hận!”
Đôi mắt của Phan Văn Bân đỏ hoe, có chút điên cuồng, bởi vì hắn ta phát hiện mục tiêu của Tần Vũ vẫn luôn là mình, một cỗ sát khí đã khóa chặt hắn ta, Tần Vũ dường như không giết được hắn ta thì sẽ không bỏ cuộc, khiến hắn ta phải chịu đựng áp lực rất lớn.
“Ta muốn ngươi chết!”
Phan Văn Bân nghiến chặt răng, điều khiển súng máy bắn vào Tần Vũ bản sao, nhưng tay phải của Tần Vũ bản sao trực tiếp cầm một ngọn lửa ngưng tụ thành tấm khiên, trái ngăn phải chặn, dễ dàng mà chặn mỗi một viên đạn.
Lúc này tất cả các súng máy đều ngừng bắn, Phan Văn Bân có dùng tâm trí như thế nào để bóp cò đều không có phản ứng gì, Phan Văn Bân sững sờ, hiểu ra được, biết là đã hết đạn rồi, dù sao một cây súng cũng chỉ có hai ba mươi viên đạn, hắn ta trực tiếp bắn ra hơn mười phát trên không trung, đồng thời vẫy tay với một số binh sĩ ở bên ngoài chiến trường.
Hơn chục binh sĩ có chút kinh ngạc, bởi vì súng máy họ đang cầm đã bị một sức mạnh vô hình kéo đi, họ phản ứng lại, đây chính là năng lực điều khiển từ xa của Phan Văn Bân.
Phan Văn Bân một lần nữa triệu tập hơn mười khẩu súng máy, những khẩu súng máy này dưới sự khống chế của tâm trí treo lơ lửng trên đầu Phan Văn Bân, đôi mắt hắn ta đỏ hoe tức giận gầm lên:
“Đi chết đi! Đi chết đi!”
“Cộc cộc cộc cộc!”
Một viên đạn điên cuồng nghĩ bao phủ lấy Tần Vũ bản sao mà thôi, nhưng vào khoảnh khắc này, Viên Cao đột nhiên rên rỉ một tiếng, hắn ta chỉ cảm thấy sau lưng đau nhức, lập tức vừa kinh hãi vừa tức giận: "
“Chuyện gì thế này?”
Thì ra không biết có phải vì Phan Văn Bân sợ hãi, hoảng loạn hay không, hắn ta nhắm vào không phải là Tần Vũ, mà là Viên Cao, từng viên đạn một tất cả đều bắn về phía sau lưng của Viên Cao.
Sau khi trở thành tiến hóa giả cấp hai gần như có thể xem thường súng đạn, nhưng đó là đạn súng lục, đây là loại súng máy uy lực hơn súng lục rất nhiều, số viên đạn trúng vào lưng Viên Cao, trực tiếp đánh cho lưng hắn đến mức máu thịt văng tung tóe khắp nơi.
Nếu như không phải hắn là tiến hóa giả thể chất đạt đến cấp hơn ba mươi, viên đạn bất ngờ vừa nãy đánh trúng hắn ta đó có lẽ đã lấy mạng hắn ta, Viên Cao vội vàng dùng một lớp lực hấp dẫn bảo vệ sau lưng, chắn những viên đạn kia, hắn ta tức giận gầm lên:
“Phan Văn Bân, ngươi làm cái gì vậy? Điên rồi sao?”
Viên Cao quả thực vô cùng tức giận, hắn ta chiến đấu ở phía trước, Phan Văn Bân ở phía sau lại bắn lén hắn ta…không, phải là hung mãnh mà bắn hắn ta một cách trắng trợn.
Viên Cao cũng biết có khả năng là cơ thể của Phan Văn Bân xảy ra chuyện gì đó, nhưng hắn hoàn toàn không dám quay đầu, bởi vì Tần Vũ bản sao đang tấn công hắn ta rất dữ dội.
Cho dù Viên Cao vội vàng lấy lại tinh thần để đối phó với sự tấn công của Tần Vũ, nhưng một phát đạn vừa rồi khiến lưng hắn ta bị thương nặng, quan trọng nhất vẫn là vừa rồi bị tấn công bất ngờ mà phân tâm, lúc này thậm chí đến sức chống cự cũng không có nữa.
“Xoạt xoạt!”
Tần Vũ bản sao đập một phát vào trên vai của Viên Cao, đột nhiên một sức mạnh lớn như vậy khiến xương vai của Viên Cao vỡ vụn, cả người không tự chủ được mà cúi xuống, gần như khuỵu gối trên mặt đất.
“Không... không ổn…”
Viên Cao hoảng hốt, hắn ta biết rằng, hắn ta đã thất bại rồi.
“Bùm!”
Tần Vũ bản sao tiếp đó đá vào ngực của Viên Cao, xương ngực của Viên Cao lập tức vỡ nát, cả người bay ngược về phía sau cách khoảng bảy tám mét, đập mạnh xuống đất, không ngừng ho ra máu, hắn ta muốn chống đỡ đứng dậy nhưng cho dù như thế nào cũng không làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận