Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 489 - Dấu Chân

Bành Phàm nghĩ đến chuyện chính, hắn ta cùng với mấy người khác đi đến chiến trường đó cẩn thận kiểm tra, đều có chút sợ hãi nói:
“Thật đáng sợ, xem ra chắc là cuộc chiến giữa những dị thú khổng lồ…”
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, xem ra sở dĩ bọn họ tới đây là bị thu hút bởi âm thanh vừa rồi của báo tuyết, muốn tới đây để xem xét tình hình.
Người phụ nữ trước đó nhìn về phía Tần Vũ:
“Lúc trước các ngươi có nhìn thấy chuyện gì xảy ra không?”
Tần Vũ tùy tiện nói:
“Chúng ta nhìn thấy hai con thú khổng lồ đánh nhau, giữa bọn chúng xảy ra một trận chiến, cuối cùng cả hai đều thiệt hại ai cũng không làm gì được nhau, đều bị thương rời đi.”
Người phụ nữ gật đầu, trầm mặc không nói gì.
Nghe Tần Vũ giải thích xong, Bành Phàm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói:
“Những thứ này cứ một khoảng thời gian là lại làm ầm ĩ, gây ra tiếng động kỳ lạ dọa người, chúng ta cũng là bị âm thành này quấy rầy nên tới đây xem xét.”
Bành Phàm không hề nghi ngờ lời nói của Tần Vũ, bởi vì tại chỗ có rất nhiều máu, nhưng lại không có thi thể, trong tiềm thức của hắn ta cho rằng Tần Vũ nói về việc hai con quái vật đánh nhau sau đó cả hai đều bị thương và tự rời đi là thật, từ xa nghe được tiếng gầm thì biết chắc chắn là quái vật khổng lồ, loại quái vật này tiến hóa giả bình thường hoàn toàn không thể đối phó được, rất nhiều căn cứ ở Phi Tuyết cảnh thường xuyên xui xẻo bị những dị thú này tấn công hủy diệt.
Mà các dị thú trong Phi Tuyết cảnh cũng giết hại lẫn nhau, như dị thú khổng lồ cũng chỉ có ăn bạn đồng hành là dị thú khổng lồ mới có thể no được.
Những người khác không hề nghi ngờ, nhưng người thanh niên lại cau chặt mày mà quan sát dưới đất, sau đó tràn đầy nghi hoặc nói:
“Có chút không đúng a…nếu như là hai con quái vật giết nhau, không nên chỉ có máu của một con quái vật a!”
Người thanh niên nhìn máu trên mặt đất nói:
“Máu ở đây đều là của cùng một con sinh vật chảy ra, hơn nữa…”
Người thanh niên chỉ vào hàng loạt dấu chân khổng lồ còn chưa bị tuyết vùi lấp trên mặt đất:
“Ở đây chỉ có dấu chân của một con quái vật khi đến, không hề có dấu chân rời đi…”
“Quý Phong, được rồi, cũng không có việc gì của chúng ta nữa, nên nhanh chóng quay về thôi.”
Bành Phàm cũng cảm thấy lời nói của Quý Phong có lý, nhưng hắn ta hoàn toàn không có hứng thú làm rõ rốt cuộc là chuyện gì, ở chỗ Phi Tuyết cảnh này có quá nhiều chuyện kỳ lạ, muốn sống lâu thì tốt nhất là bớt tò mò lại.
Chỉ cần không uy hiếp đến sự sinh sống của bọn họ, những con quái vật này này ầm ĩ thế nào cũng không phải là chuyện của bọn họ.
“Nhưng mà…”
Quý Phong mở miệng cuối cùng đè xuống lời nói đến miệng, hắn ta không nói một lời ngồi xổm trên mặt đất, cảm thấy chuyện này chỗ nào cũng kỳ lạ, Quý Phong lặng lẽ nhìn mấy người Tần Vũ một cái, hắn ta cảm thấy vừa rồi Tần Vũ đã nói dối.
Bởi vì tất cả những dấu vết ở đây đều cho thấy chỉ có một con thú khổng lồ, nhưng Tần Vũ lại nói là hắn nhìn thấy hai con thú khổng lồ đang đánh nhau.
Quý Phong đột nhiên phát hiện trên mặt tuyết có hàng loạt dấu chân lộn xộn, rất nông, nhưng cũng không bị tuyết chôn vùi hoàn toàn, hơn nữa những dấu chân đó lại ở ngay bên cạnh dấu chân của con thú khổng lồ, điều này khiến hắn ta nhịn không được kinh ngạc mở to miệng:
“Lẽ nào đánh nhau với con quái vật kia căn bản không phải là một con quái vật khác…mà là một người?”
“Sao lại có thể!”
Quý Phong vội vàng lắc đầu, đè xuống suy nghĩ hoang đường này, từ dấu chân khổng lồ này có thể đoán được thân hình của con quái vật đó rất lớn, có lẽ cao bằng tòa nhà ba tầng, làm sao con người có thể chiến đấu với con thú khổng lồ như vậy, trừ khi là hai người của Phi Tuyết cảnh đó.
Tất cả dấu vết đều cho thấy vừa rồi không có hai con thú khổng lồ đánh nhau, Quý Phong dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía mấy người Tần Vũ, đối phương vì sao lại nói dối?
Lúc này Bành Phàm đi tới bên cạnh Tần Vũ, hắn ta chân thành mời nói:
“Các ngươi có muốn trở về cùng chúng ta không? Phi Tuyết cảnh này quá nguy hiểm, cho dù ba người các ngươi đều là tiến hóa giả cũng không thể sống sót một mình,chúng ta có một căn cứ ở gần đây, có thể cho các ngươi gia nhập.”
Lúc này Quý Phong lại đi tới, vẻ mặt hắn ta cảnh giác nhìn Tần Vũ, sau đó nói:
“Chú Bành, người này vừa rồi chắc chắn đã nói dối, chúng ta vẫn là đừng mời bọn họ nữa, nói không chừng bọn họ đều là người xấu đấy.”
Bành Phàm sắc mặt nghiêm túc:
“Quý tiểu tử, ngươi nói chuyện kiểu gì vậy?”
Hiện tại muốn sống sót càng lâu, thì cần phải ôm nhau sưởi ấm, mấy người Tần Vũ ăn mặc sạch sẽ, rõ ràng là tiến hóa giả, hơn nữa thực lực cũng không yếu, có bọn họ gia nhập thực lực của căn cứ sẽ mạnh hơn, vì thế sau khi Bành Phàm xác định đối phương chưa từng ăn thịt người thì quyết định cho bọn họ gia nhập vào căn cứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận