Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 105 - Chẳng Có Gì Ghê Gớm

Lúc này Tần Vũ mới nhíu mày lại:
“Đúng là mãi không dứt mà.’
“Đội trưởng Tôn!”
Lúc này lại có một nhóm người từ cuối đường đi đến, người dẫn đầu là một thanh niên trông chừng hai mươi tuổi, gương mặt của hắn ta rất điển trai, đi đứng nghênh ngang, mấy người đứng đằng sau Lưu Nham thấy thế đều kinh ngạc vui vẻ hô to.
“Chuyện gì thế này? Sao các ngươi đi lâu như thế?”
Đội trưởng Tôn khó chịu nói:
“Ta còn tưởng là các ngươi bị tang thi ăn thịt rồi chứ.”
Tần Vũ lại không thèm nhìn đến đội trưởng Tôn, ngược lại nhìn thẳng vào một người đang đứng bên cạnh hắn ta, mà người nọ cũng nhìn thoáng qua thấy Tần Vũ, có chút kinh ngạc nói:
“Là Tần huynh đệ!’
Đây là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, gương mặt trông rất cứng cỏi, đúng là Lâm Phong từng được Tần Vũ giúp đỡ trước đó.

Lâm Phong nhanh chóng bước đến, có chút kích động nói:
“Thật tốt qua, ta biết ngay dựa vào bản lĩnh của Tần huynh đệ thì chắc chắn không có việc gì mà.”
Tần Vũ khẽ gật đầu, hắn thấy dáng vẻ của Lâm Phong không tệ, xem ra trong khoảng thời gian này hắn ta sống cũng khá tốt.
Đúng là như thế, lúc trước Lâm Phong ở trong quân đội bị một tên cao thủ xa lánh, cho nên Lâm Phong buộc phải đứng ở tuyến đầu chiến đấu với trùng tộc, nhưng việc này cũng làm Lâm Phong liên tục lập công, đã được Tổng tư lệnh của thành phố Thịnh Cảnh trọng dụng, hiện tại hắn ta cũng coi như là nở mày nở mặt.
Đội trưởng Tôn đột nhiên thấy thanh niên trẻ tuổi hộc máu nằm trong lòng ngực Lưu Nham, hắn ta lập tức sa sầm sắc mặt:
“Là ai làm?”
Lưu Nham há miệng thở dốc, không nói gì, tuy rằng ba người đứng sau lưng hắn ta cũng không nói gì, nhưng ánh mắt hoặc cố ý hoặc vô tình nhìn về phía Tần Vũ.
Lâm Phong thấy thế mới sợ hãi, hắn ta nói nhỏ với Tần Vũ:
“Sao ngươi lại đánh tên Tôn Nghĩa này thế?”
Tần Vũ lạnh nhạt nói:
“Là hắn ta tự tìm đánh, không giết hắn ta đã coi như hắn ta may mắn rồi.”
Lâm Phong cười khổ, hắn ta vội nói:
“Tên Tôn Nghĩa này chẳng có gì ghê gớm, nhưng anh trai Tôn Võ của hắn ta lại không phải người bình thường, đó là chiến thần được quân đội thành phố Thịnh Cảnh của chúng ta dồn toàn lực tập trung bồi dưỡng đó. Đợi lát nữa ngươi đừng nói gì hết, ta năn nỉ giúp ngươi, nói thế nào thì tên Tôn Võ này cũng phải nể mặt ta đôi ba phần.”
“Chiến thần?”
Tần Vũ nghe vậy cũng có chút ngạc nhiên, hắn không nghề tên Tôn Nghĩa này lại là chiến thần được quân đội Thịnh Cảnh tập trung bồi dưỡng.
“Anh ơi, chiến thần là cái gì thế?”
Tần Tiểu Vũ có hơi tò mò.
Tần Vũ giải thích với cô:
“Rất nhiều căn cứ đều sẽ bồi dưỡng ra một ít tiến hóa giả cường đại, những tiến hóa giả kia sẽ được toàn bộ căn cứ dồn toàn bộ tài nguyên bồi dưỡng, chẳng hạn như đá tiến hóa thu hoạch được từ việc săn giết dị thú và tang thi đều sẽ ưu tiên cho những tiến hóa giả này sử dụng, được một thế lực lớn dùng toàn bộ tài nguyên buồi dưỡng, thử tưởng tượng xem thực lực của những tiến hóa giả kia sẽ như thế nào. Nhưng mấy người kia có được sức mạnh mạnh mẽ nhưng lại phải bị thế lực của bọn họ ước thúc hạn chế, chẳng hạn như gắn một quả bom trong tim gì đó.”
“Những tiến hóa giả kia có được sức mạnh cực mạnh, đồng thời cũng vì thế mà mất đi tự do, trở thành công cụ chuyên dùng để chiến đấu, cho nên bọn họ mới được gọi là chiến thần.”
Tần Vũ giải thích kỹ càng tỉ mỉ, làm cho mấy người Lâm Phong, Lưu Nham đều giật mình hoảng sợ.
Lâm Phong nhịn không được nói:
“Tần huynh đệ, sao ngươi biết được mấy chuyện này thế?’
Kế hoạch chiến thần này chỉ vừa mới được khởi động thôi, không có bao nhiêu người biết đến, nhưng Tần Vũ lại có thể nói ra một cách kỹ càng tỉ mỉ như thế, sao hắn ta không giật mình được chứ?
Tần Tiểu Vũ hừ lạnh nói:
“Anh của ta biết được rất nhiều thứ, còn có cái tên Tôn Võ này, chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương đánh đổi tự do để lấy sức mạnh mà thôi, có cái gì đáng sợ chứ?”
Trong lòng Lâm Phong lập tức căng thẳng, hắn ta quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy gương mặt Tôn Võ đã vô cùng tối tăm, trong mắt Tôn Võ lộ ra sát khí:
“Đánh em trai của ta bị thương, còn nói ta là kẻ đáng thương mất đi tự do?”
Tôn Võ không cảm thấy bản thân là một kẻ đáng thương, cũng không phải ai cũng có tư cách trở thành người thực hiện kế hoạch chiến thần này, hắn phải trải qua đấu tranh kịch liệt, vượt qua hàng nghìn hàng vạn quân nhân tinh diệu mới có thể đạt được vị trí này, ở trong mắt hắn ta, đây là một loại vinh quang! Là vinh quang mà người khác tha thiết ước mơ cũng không thể nào đánh đổi được!
Đúng vậy, dùng tự do để đổi lấy sức mạnh, tuy rằng sẽ mất đi tự do, phải bị hạn chế, nhưng đồng thời cũng có thể có được địa vị cực cao và sức mạnh cực mạnh, lời hay lỗ cũng rất khó có thể tính toán rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận