Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 119 - Đừng Sợ… Ta Sẽ Bảo Vệ Ngươi

"Chạy mau!"
Dương Bách Binh phản ứng lại, hô to.
Dương Bách Binh mới kéo Trương Đồng chạy chưa được mấy bước thì nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn, họ chạy tới chỗ góc cua, hoảng sợ quay đầu lại thì nhìn thấy khoảng chừng bốn năm con xác sống đạp đổ cửa phòng bếp, lúc này bọn chúng đang điên cuồng đuổi về phía họ.
Hai người Dương Bách Binh chạy xuống lầu, cơ thể của những con xác sống này cứng ngắc, nhưng từng con một tuột xuống cầu thang, tốc độ không chậm chút nào.
Đến cửa lớn của lầu một, Dương Bách Binh đóng cảnh cửa sắt lại, nhưng mà một khắc sau hắn cảm thấy trên cửa truyền đến một lực mạnh, chốt cửa sắt bị lực mạnh này tác động cho đến gãy.
Dương Bách Binh vội dùng cơ thể đè cánh cửa lại, hai tay giữ thật chặt cánh của đang nhô ra, đồng thời quay đầu lại rống to về phía Trương Đồng:
"Chạy mau!"
Bên ngoài là đường phố, nếu để cho xác sống đi ra, bằng tốc độ của bọn hắn căn bản không ai trốn thoát được, nước mắt Trương Đồng chảy ra, cô cắn chặt răng, không nói gì mà chạy trở về, đè cơ thể thật chặt lên trên cửa, cô hạ giọng nói:
"Ta sẽ không bỏ ngươi lại chạy trốn một mình đâu."
Dương Bách Binh còn định nói điều gì nữa, nhưng cánh cửa sắt thật mỏng lại bị móng vuốt sắc bén của xác sống xé toạc, một bàn tay lớn mục nát bóp lấy cổ Dương Bách Binh, Dương Bách Binh lập tức giật mình.
"Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!"
Móng tay của bàn tay lớn kia đâm vào cổ Dương Bách Binh, máu lập tức nhỏ xuống, đám xác sống ngửi thấy mùi máu tươi thì lập tức càng thêm điên cuồng, cánh cửa sắt yếu ớt này căn bản không có cách nào ngăn cản được đám xác sống hung tàn, từng con xé nát cánh cửa sắt như móng vuốt đến từ địa ngục, từng khuôn mặt dữ tợn buồn nôn ló ra qua khe cửa.
"Đồng Đồng!"
Lúc này cánh tay Trương Đồng bị một con xác sống bắt lấy, Dương Bách Binh không chỉ từ đâu có lực thoát khỏi lực kiềm hãm cở cổ, một tay hắn kéo Trương Đồng ra ngoài, có thể đã mất đi hai người chèo chống nên cánh cửa sắt rách nát bị xác sống bật tung ra, trọn vẹn năm con xác sống tranh nhau chen lấn lao về phía họ.
"Đừng...Đừng sợ, ta...Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Dương Bách Binh bò tới trên người Trương Đồng, lấy cơ thể của mình che Trương Đồng lại, từng con xác sống cào móng vào trên lưng hắn, Dương Bách Binh đau đến toàn thân run rẩy nhưng lại miễn cưỡng cười tươi.
"Bách Binh!"
Nước mắt Trương Đồng không cầm được mà chảy ra, cô nhận ra bất cứ lúc nào Dương Bách Binh cũng mãi mãi đứng trước mặt của cô, cô biết rõ Dương Bách Binh yêu cô thật lòng, cô cực kỳ hối hận vì thái độ của mình đối với Dương Bách Binh trước kia, thế nhưng cô biết tất cả đã trễ rồi, họ sẽ chôn thây ở đây.
"Hừ!"
Lúc này truyền đến một tràng tiếng xé gió, một luồng sáng tím như tia chớp bắn ra cách đó mấy chục mét, xuyên qua trán của một con xác sống, cái này rõ ràng là một cây trường thương bốc cháy cùng ngọn lửa màu tím, cùng lúc đó ngọn lửa màu tím phía trên thanh trường thương kia bốc lên, mấy tia lửa màu tím bắn lên trên người bốn con xác sống còn lại, chỉ vẻn vẹn hai nhịp thở thôi, bốn con xác sống này bị ngọn lửa nóng rực này thiêu thành tro.

Hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đi tới, Tần Vũ có hơi bất lực nhìn cây trường thương hắn vừa ném mạnh đã bị nóng chảy thành nước thép kia, lúc hắn nắm trường thương thì vẫn còn có thể khống chế ngọn lửa không thiêu được cây trường thương, nhưng nếu tuột tay ném mạnh thì lại không có cách nào khống chế được ngọn lửa không làm tan chảy cây trường thương.
Cũng may cây trường thương mà hắn vừa ném ra là thể phục chế, cho nên vũ khí của hắn vẫn còn y nguyên.
"Huhu...Bách Binh, ngươi đừng chết mà!"
Trên lưng Dương Bách Binh toàn là vết thương, đều sâu đến độ đủ thấy xương, máu tươi tuôn ra không ngừng, mắt nhìn là biết không sống nổi, Trương Đồng ôm hắn đau lòng khóc lớn.
"Anh trai, mau cứu hắn đi."
Tần Tiểu Vũ thấy thế nhịn không được nói.
Tần Vũ nhẹ gật đầu, hắn đi qua nói với Trương Đồng:
"Muốn hắn sống thì cho hắn ăn hết cái này đi."
Nói xong Tần Vũ lấy ra một viên vật thể dạng kết tinh toả ra ánh sáng nhàn nhạt, chính là một viên đá tiến hoá.
Tần Vũ đã nhìn ra hai người trước mắt chỉ là hai người bình thường, vết thương chàng trai này thật ra cũng không được xem là nặng, quan trọng nhất là sau khi bị xác sống đả thương thì rất nhanh đầu óc hắn sẽ phát sốt giống như bị cảm, cuối cùng lại biến thành xác sống.
Cách cứu người của Tần Vũ rất đơn giản, đó chính là để hắn thành là Tiến hoá giả, lực sinh mện của Tiến hoá giả rất mạnh, vả lại có kháng tính nhất định đối với lvirus xác sống, cho nên Tần Vũ mới cho hắn một viên đá tiến hoá.
"Thật sự...Có thể cứu được hắn sao?"
Trương Đồng ngu ngơ nhận lấy, có thể trước mắt cô không còn cách nào khác, thế nên cô cắn răng đút viên đá tiến hoá này vào trong miệng Dương Bách Binh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận