Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 168 - Có Nghe Tiếng Gì Không

Đại đội tiếp tục di chuyển, mọi người lặng lẽ tiến về trước, thành phố sau lưng càng lúc càng xa, tâm trạng của mọi người rất phức tạp, họ biết không đến mấy ngày nữa, thành phố Thịnh Cảnh sẽ hoàn toàn biến mất trong bụi trần của lịch sử.
“Anh...”
Tần Tiểu Vũ hơi buồn, từ nhỏ cô và Tần Vũ đã sống ở thành phố Thịnh Cảnh, trong lòng cô rất khó chịu. Tần Vũ xoa đầu Tần Tiểu Vũ, trong lòng hắn thở dài, biết những ngày tháng sau này định sẵn sẽ không an ổn. Hơn hai tháng qua ở thành phố Thịnh Cảnh, tuy cuộc sống hàng ngày của họ là lang thang khắp nơi săn lùng tang thi, không thể nói là tốt, nhưng có lẽ rất lâu về sau sẽ trở thành ký ức đáng quý của họ, bởi vì Tần Vũ biết rõ thế giới bên ngoài nguy hiểm đến mức nào, hỗn loạn biết bao nhiêu. Thành phố Thịnh Cảnh chỉ là khu vực bị lây nhiễm bình thường mà thôi, nếu không phải có sự tồn tại của trùng mẹ, với năng lực của Lý Nguy chắc chắn có thể diệt sạch tất cả tang thi và dị thú trong thành phố, xây dựng một căn cứ sinh tồn tương đối an toàn. Có vài khu vực bị lây nhiễm nghiêm trọng còn nguy hiểm hơn thành phố Thịnh Cảnh gấp mười lần!
“Các ngươi...có nghe thấy tiếng gì không?”
Rời thành phố Thịnh Cảnh đã hai ba tiếng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, họ biết đã thoát khỏi phạm vi thế lực của tộc trùng. Đạo Diệc ngồi trên lưng vua hỏa giáp trùng, nhỏ tiếng nói.
“Mặc kệ, đi tiếp.”
Tần Vũ cũng nghe thấy, âm thanh kia như tiếng khóc của con nít, hắn không để ý, hiển nhiên nhóm người Lục Vân cũng nghe thấy nhưng không ai dừng lại.
“m thanh này…càng lúc càng gần.”
Không chỉ tiến hóa giả cấp hai như mấy người Lục Vân nghe thấy, ngay cả quân nhân bình thường cũng lặng lẽ quan sát xung quanh.

“Huhuhu! AAA!”
Âm thanh kia càng lúc càng gần, tất cả mọi người ở hiện trường bắt đầu cảnh giác, quay đầu nhìn xung quanh, nhưng lại không có gì tồn tại. âm thanh kia như bay đến từ nơi rất xa, lại như gần trong gang tấc.
“Nghe tiếng này...giống con nít đang khóc vậy!”
Có người lính nhỏ tiếng nói.
“Sao lại thế được, nơi này là dã ngoại, làm gì có con nít! Rốt cuộc là thứ gì?”
Lời của hắn lập tức bị phản bác, nhưng trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy bất an, vì tiếng khóc của đứa nhỏ dường như rất bi thương, khàn cả giọng như muốn khóc ra máu, khiến người ta sợ hãi.
“Bảo vệ tư lệnh Lý, ta đi xem thử.”
Lúc này Cao Kiêu vô cảm nói.
“Cẩn thận.”
Lý Nguy khẽ gật đầu, cơ thể Cao Kiêu lóe lên rồi xuất hiện cách đó hơn mười mét, thoáng chốc cả người hắn đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Tiếp tục tiến về trước!”
Lý Nguy lớn tiếng nói, với tốc độ của Cao Kiêu rất nhanh sẽ đuổi kịp. Đội ngũ tiếp tục di chuyển, không khí hơi buồn bực, Đạo Diệc lo lắng nói:
“Người kia không có chuyện gì đấy chứ?”
Tần Vũ lắc đầu:
“Không sao đâu.”
Tần Vũ trả lời chắc chắn như vậy khiến Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc hơi ngạc nhiên. Sở dĩ Tần Vũ khẳng định như thế đương nhiên là do hắn biết rõ chỗ ghê gớm của Cao Kiêu. Người được xưng là Quỷ Kiêu ở tương lai không dễ chết như vậy. Với năng lực của Cao Kiêu dù không giải quyết được quái vật trong bóng tối kia, nhưng bỏ chạy chắc chắn không thành vấn đề. Tần Vũ không đứng ra cũng là do biết chắc Cao Kiêu sẽ đi, hắn cũng tiết kiệm được vài phần sức lực. Đội ngũ tiếp tục tiến về trước, tiếng khóc trẻ con vẫn còn tiếp diễn, ba phút sau cuối cùng tiếng khóc phiền lòng cũng biến mất.
“Tốt.”
Sắc mặt Lý Nguy thoáng nhẹ nhõm, hắn biết Cao Kiêu đã giải quyết con quái vật trong bóng tối kia. Lại trôi qua hai phút, Cao Kiêu vô cảm đuổi kịp đội ngũ, Lục Vân thấy thế vẫy tay với hắn, cười nói:
“Lão Cao đúng là lão Cao, cái thứ phát ra tiếng kia rốt cuộc là gì vậy? Nghe dọa người quá.”
Cao Kiêu không nói tiếng nào, đi về phía Lý Nguy, Lục Vân bất lực nhún vai, Cao Kiêu là người trầm mặc ít nói, trừ phi Lý Nguy hỏi nếu không chắc chắn hắn sẽ không trả lời câu hỏi của người khác. Nhưng khi Cao Kiêu đi ngang qua vua hỏa giáp trùng, ánh mắt Tần Vũ lóe lên, tay phải hắn chống trên lưng vua hỏa giáp trùng, cả người bay lên như đại bàng sải cánh lao về phía Cao Kiêu.
“Xùy!”
Nhẫn không gian trên ngón tay lóe sáng, một thanh trường thương đỏ ngầu xuất hiện trong tay Tần Vũ, xích viêm từ trên cao trút xuống, cắm thẳng vào đầu Cao Kiêu, vừa nhanh vừa gọn như muốn xé rách không gian.
“Ngươi...làm gì vậy?”
Cao Kiêu giật mình, vội vàng tránh khỏi cây thương, hoảng hốt la lên. Tần Vũ không nói tiếng nào, liên tiếp tấn công khiến Cao Kiêu chật vật lẩn trốn.
“Ngươi làm gì vậy? Mau dừng tay!”
Binh lính gần đó đều ngạc nhiên, xôn xao rút súng nhắm vào Tần Vũ, Tần Vũ tấn công Cao Kiêu, chắc chắn bọn họ sẽ giúp Cao Kiêu. Tần Tiểu Vũ, Đạo Diệc cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Lục Vân và Dương Cảnh Lăng thấy Tần Vũ đột nhiên ra tay hung ác với Cao Kiêu, sau khi họ giật mình bèn vô thức muốn xông qua giúp đỡ, ánh mắt Lý Nguy lóe lên, xua tay bảo:
“Đừng qua đó!”
Lục Vân, Dương Cảnh Lăng sửng sốt, họ dừng lại, gương mặt dần dần lộ vẻ hiểu rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận