Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 262 - Ngọn Lửa Màu Tím

Vừa dứt lời, Khổng Vĩ phát ra một tiếng thét chói tai, bởi vì một cây mây cây và dây leo như rắn đã leo lên bắp chân hắn, cây mây kia mở ra cái miệng to, lúc đang định cắn một phát thì ánh dao lóe lên, cây mây bị chém thành mấy đoạn, rơi từ trên đùi Khổng Vĩ xuống.
Tần Tiểu Vũ cầm đao đứng, cô bình tĩnh nói:
"Tôi bảo này anh có thể nhỏ tiếng một chút không."
"Đúng...Tôi rất xin lỗi."
Khổng Vĩ vốn có chút nhát gan, vừa rồi bị dọa nên mới hét lên một tiếng chói tai, lúc này hắn xấu hổ đáp lời.
Phía trước đã là xuất hiện từng mảnh thực vật, trong đó có không ít thực vật biến dị, trơ mắt ra nhìn họ, có còn há ra cái miệng to, vô cùng kì lạ.
Địch Thiểu Phong lúc này không nhịn được hỏi:
"Tần huynh đệ, chúng ta tới nơi này có mục đích gì vậy?"
Tần Vũ không trả lời, mà nhìn về phía những bộ xương trắng phía dưới những cái cây kia.
Tần Vũ đi tới chỗ một trùm thực vật biến dị, đây là một chùm cỏ dại biến dị màu xanh lá, từng chiếc lá của nó cứng như dao, Tần Vũ tới gần nhìn cử động của chúng, răng cưa sắc bén của nó cắt về phía Tần Vũ.
Nếu như bị cắt trúng, nhất định là cảnh máu thịt văng tung tóe.
Mà các loại dây leo khác cũng bắt đầu cử động, chen lấn giống như phát hiện ra thức ăn giống vậy.
Hô!
Nhưng mà quanh thân Tần Vũ dâng lên ngọn lửa màu tím, mấy cây dây leo, hoa cỏ vừa tiếp xúc với ngay lập tức hóa thành cho.
"Xèo xèo xèo!"
Có dây leo bị đốt, mà ngọn lửa lan ra đốt những cây khác thành tro bụi, trong lúc nhất thời thực vật biến dị phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết bên tai không dứt, hết sức kinh dị.
Mấy giây sau này thực vật xung quanh đã bị đốt không còn một mống nào, mà đám thực vật biến dị vố nhao nhao định công kích Tần đều đã nhanh chóng lùi ra xa, chỉ mong có chân để chạy đi thật nhanh.
Thực vật vốn là sợ lửa, huống chi dị năng hỏa của Tần Vũ đã đạt đến cấp ba?
Sau khi dọn dẹp nguy hiểm xung quanh, Tần Vũ ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu chơi đùa.
Đám người Tần Tiểu Vũ cũng đi theo, nhưng phát hiện Tần Vũ đang ghép từng mảnh xương, tất cả mọi người có chút nghi ngờ, nhưng cũng không quấy rầy.
Tốc độ của Tần Vũ rất nhanh, xương trên đất có chừng hơn hai trăm mẩu, tán loạn đầy đất, đổi lại là người bình thường ghép lại sẽ tốn rất nhiều thời gian, nhưng Tần Vũ là tiến hóa giả, đầu óc cũng tiến hóa, hắn ghép lại rất đơn giản, ước chừng không tới năm phút, những mẩu xương này đã hoàn chỉnh với nhau.
Những mẩu xương này ráp lại thành một bộ xương, nhưng không có chỗ nào khác thường.
Địch Thiểu Phong có chút nghi ngờ nói:
"Đây không phải là xương của loài người sao? Có không ít người rơi vào bình nguyên Mai cốt, bị thực vật biến dị hút sạch máu thịt."
Tần Vũ còn chưa lên tiếng, Bạch Tiểu Na cũng đã là có chút nghiêm túc nói:
"Đây không phải là xương người, xương người phải có mười hai xương sườn mới đúng, đây là hai mươi bốn cây xương."
"Bộ...bộ xương có mười ba và hai mươi sáu cây xương sườn?"
Nghe thấy lời Bạch Tiểu Na nhắc nhở, Địch Thiểu Phong, Tần Tiểu Vũ và ba người Hứa Nặc tỉ mỉ một đếm rồi sợ hãi nói.
"Nó không phải là người?"
Mọi người khiếp sợ, họ vốn cho là bộ xương chôn dưới đất là xương người, nhưng mà sự thật không phải là như vậy.
Tần Tiểu Vũ không nhịn được hỏi:
"Anh, họ là cái gì...?"
Tần Vũ suy tư nói:
"Nếu như anh không đoán sai, những bộ xương này chính là thổ dân ở nơi này."
"Xào xạc!"
Tần Tiểu Vũ đang muốn truy hỏi, lúc này truyền tới tiếng động kì lạ, ở trong bụi cỏ cao hai thước, dường như có vật gì đang đến gần, tất cả mọi người là lập tức đề cao cảnh giác.

Ở trong bụi cỏ đó, có một bóng người thấp bé đang đến gần, đám người xuyên qua khe hở trong bụi cỏ, nhìn thấy được vật này có màu đen kịt, còn tương đối thấp bé.
“Sàn sạt!”
Đột nhiên thân ảnh đó giống như một con báo săn, nhảy ra từ trong bụi cỏ, nó nhảy lên không trung, một cánh tay to mọc đầy lông đánh về phía đầu của Tần Vũ.
“Cẩn thận!”
Hứa Nặc kêu lên.
Nhưng Tần Vũ sao có thể bị thứ này đánh úp được?
Cánh tay to lớn của thứ đó đánh vào đầu, mang theo những cơn gió mạnh, dường như có thể phá núi vỡ đá, Địch Thiếu Phong, Bạch Tiểu Na và Tần Tiểu Vũ lại không hề có một chút lo lắng nào, họ biết thực lực của Tần Vũ, căn bản không cần đến họ giúp đỡ.
“Bành!”
Tốc độ của thứ này rất nhanh, nhưng thị lực của Tần Vũ như thế nào, vẫn có thể nhìn rõ ràng thứ này trông như thế nào, trong lòng hắn không tránh khỏi ngạc nhiên, cánh tay đã ở rất gần đầu của hắn, Tần Vũ tùy ý đưa ra một bàn tay chặn lại, một âm thanh bị bóp nghẹt, Tần Vũ vẫn bất động.
Trong lòng thứ kia ngạc nhiên, lực va chạm từ cánh tay của nó vô cùng mạnh mẽ, nhưng Tần Vũ lại không hề nhúc nhích, bất động như một ngọn núi lớn sừng sững, trong lòng nó biết đã đụng tới nhân vật không nên đụng, nó liền muốn mượn lực ngảy về phía sau, sau đó nhanh chóng chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận