Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 389 - Thế Thượng Phong

Trên trán Đổng Khinh Viêm đã thoát ra chút mồ hôi lạnh, điểm mạnh nhất của cô ta không phải là phòng thủ, mà là tấn công, giống như bình thường khi đối chiến với các vị chiến thần khác, cô ta chỉ cần thả chim lửa ra cho nổ tung rối loạn lên, sau đó ngưng tụ ra roi lửa trói buộc đối phương là đã có thể dễ dàng giành được thắng lợi rồi.
Nhưng đối mặt với Tần Vũ, những thủ đoạn này hoàn toàn đều không thể làm gì được hắn, cô ta chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, cùng với ngăn cản Tần Vũ đến gần, cô ta biết, là mình đã bại trận, vì dù đòn tấn công của cô ta vô cùng hung dữ, đây đối với tiêu hao năng lượng di truyền là rất lớn.
Suy cho cùng mặc dù Đổng Khinh Viêm rất phù hợp với năng lực của bản thân, nhưng sự rèn luyện sau này vẫn chưa đủ, khi cô ta chiến đấu hoàn toàn giống như là đang trút hỏa lực xuống, tất nhiên là hung dữ, nhưng nếu như không thể nào gây ra sát thương hiệu quả cho đối thủ thì sẽ lãng phí năng lượng di truyền rất lớn.
Tần Vũ lại khác, tuy rằng khả năng phù hợp với năng lực của bản thân ở mức trung bình, nhưng hắn có thể kiểm soát chính xác từng chút tiêu hao, đều sử dụng mỗi một năng lượng di truyền ở những nơi quan trọng nhất, thế nên cho dù chiến đấu lâu như vậy, năng lượng di truyền trong cơ thể hắn vẫn còn có hơn một phần tư, đây còn chưa bao gồm hắn sử dụng sao chép để sao chép ra bản sao tiêu hao sức mạnh.
Mà ở phía bên kia, Tần Vũ bản sao cũng nắm chắc ở thế thượng phong.
Đối mặt với sự kết hợp của Viên Cao, Tống Tinh và Phan Văn Bân, bản sao Tần Vũ cũng không hề yếu một chút nào, phải biết rằng nó có toàn bộ tất cả sức mạnh của Tần Vũ!
“Hô Hô!”
Hai sợi dây leo trên người Tống Tinh lao về phía Tần Vũ, đồng thời cánh tay xuyên qua mặt đất.
“Bùm bùm!”
Tần Vũ bản sao dùng hai phát thương liên tiếp đánh bay hai sợi dây leo kia giống như mãng xà, đồng thời khi ngọn lửa tiếp xúc với dây leo, một ngọn lửa được phun vào trong đó, toàn bộ dây leo đều bị đốt cháy lên, lan rộng ra về phía cơ thể của Tống Tinh.
Tống Tinh không thể không chủ động chặt đứt hai sợi dây leo đang cháy đó, Tống Tinh vô cùng buồn bực, vì hắn ta phát hiện mình thật sự bị Tần Vũ khắc chế hoàn toàn rồi, mỗi một lần hắn ta tấn công Tần Vũ đều là mỗi một lần tự chuốc lấy họa.
Nhưng bàn tay cắm xuống đất của Tống Tinh, lại khiến những dây leo mảnh khảnh có rễ cây mọc lên dưới chân Tần Vũ bản sao, những dây leo này được bao phủ bởi ngạnh, quấn quanh chân của Tần Vũ bản sao.
Tần Vũ bản sao lại không thèm để ý đến nó, những dây leo đó còn chưa chạm được vào chân của Tần Vũ đã bị đốt cháy hết bởi ngọn lửa màu tím đột nhiên xuất hiện.
Lúc này Viên Cao cũng bắt đầu tấn công Tần Vũ, hắn ta gầm lên cắm hai bàn tay xuống đất, đồng thời kích hoạt năng lực hấp dẫn, kéo lên trên, chính là xé ra một mảnh đất có kích thước bằng một nửa căn nhà.
Mặt đất của quảng trường được làm bằng bê tông cốt thép, có thể thấy trong mảnh đất bị Viên Cao nâng lên đó có rất nhiều thanh thép nhô ra bên trong.
“Đi đi!”
Viên Cao giận dữ gầm lên, dùng hai tay ôm một mảnh sàn xi măng to bằng nửa căn nhà ném về phía Tần Vũ, dưới tác dụng của lực hấp dẫn, mảnh xi măng có tộc độ còn nhanh hơn gấp mấy lần đạn bình thường đập về phía Tần Vũ bản sao, giống như là muốn đập hắn thành bột thịt vậy.
Tần Vũ bản sao đối mặt với sàn bê tông bị ném tới, cũng không trốn tránh, ánh sáng vàng trên cánh tay phải tỏa sáng, một cú đấm nổ ra.
“Ầm ầm!”
Sàn bê tông bị một cú đấm của Tần Vũ bản sao phá vỡ, mảnh xi măng, mảnh thép thanh văng ra tứ phía, sức mạnh của huyết thống hoàng kim ngưng tụ thành một cú đấm mạnh mẽ đến đáng sợ!
Mà giữa những mảnh khói bụi, một bóng người cao lớn lao ra, chính là Viên Cao.
Viên Cao vốn là một người cực kỳ vạm vỡ, chiếc áo phông rộng rãi mà anh ta mặc trong trận chiến bị cơ bắp cuồn cuộn của anh ta làm bung ra, anh ta để trần đến thắt lưng, từng cơ bắp như được đổ ra từ sắt nóng chảy, toát ra một cảm giác đáng sợ.
Viên Cao dưới tác dụng của lực hấp dẫn, tốc độ nhanh đến kinh người, Tần Vũ bản sao đâm một thương vào Viên Cao, trên thân thương được bao phủ bởi một lớp ngọn lửa màu tím.
Khi cận chiến, Tần Vũ có thể nung chảy ngọn lửa đáng sợ của cây thép chắc chắn là ác mộng của mọi đối thủ, Viên Cao từng thấy qua tình cảnh bị thảm của Giang Hồng lúc trước, biết rằng tuyệt đối không được để ngọn lửa này lại gần cơ thể.

“Bùm!”
Viên Cao đấm vào một bên mũi thương, làm chệch hướng ngọn thương, trên nắm đấm của hắn ta đeo một găng tay sức mạnh cấp bảo vật, đồng thời trên nắm đấm bao phủ một lớp lực hấp dẫn, khi tiếp xúc với cây thương của Tần Vũ có thể ép ngọn lửa tắt đi, nếu không hắn ta cũng sẽ không dám tấn công cây thương của Tần Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận