Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 306 - Thua Sạch Sẽ

Mặc dù như vậy, tim Cuồng Sơn cũng chưa bị nổ, Cuồng Sơn ngã bụp một cái lăn trên đất, trong miệng không ngừng trào ra máu đen, nếu như tiến hóa giả bị thương như vậy sẽ chết ngay tại chõ chỗ, nhưng Cuồng Sơn thân là người của tộc Bất Tử, nửa tim vỡ tan thì nó cũng không chết, thậm chí chỉ cần cho nó thời gian thì nửa trái tim còn lại sẽ mọc ra, nhưng bây giờ nó đã mất đi toàn bộ năng lực phản kháng.
"Sao...Làm sao có thể!"
Cuồng Sơn bị thương nặng tới mức không thể duy trì dị năng của mình, nham thạch bao trùm toàn thân nó đang nhanh chóng tan rã, lộ ra nó thân thể khôi ngô, Cuồng Sơn không thể nào tin nổi mình đã thua, hơn nữa còn thua sạch như vậy.
Không phải Cuồng Sơn không đủ mạnh, mà là hôm nay năng lực của Tần Vũ đã mạnh hơn, thể chất tăng thêm bốn mươi hai lần, thêm thương pháp đã gần cấp S và ba dị năng, ở cấp hai gần như Tần Vũ đã bất khả chiến bại!
"Xong...Xong rồi..."
Cuồng Sơn chưa thoát khỏi cú sốc, lúc này Tần Vũ đã đâm thẳng về hướng đầu nó, nếu như não bị phá hỏng, cái chết của nó là không tránh khỏi.
"Choang!"
Một thanh đao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đâm vào hướng của Huyết Diễm, Tần Vũ cảm giác cánh tay tê dại, hắn dừng mắt nhìn lại, người dùng đao ra tay ngăn cản hắn chính là Minh Linh.
Minh Linh một đao ép Tần Vũ lùi ra, cũng không đánh nhau, nhấc Cuồng Sơn đang nằm trên đất nhảy về phía sau cách mấy chục mét.
"Thi Vương..."
Cuồng Sơn có chút xấu hổ, nó không ngờ mình có thể thua nhanh như vậy, thua triệt để.
Minh Linh không nói gì, biểu cảm trên mặt cũng không có thay đổi, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm phía bên kia kia.
"Vù vù!"
Hai cánh sau lưng Tiểu Hắc vỗ vỗ, nó giống như là một tia chớp màu đen, nhanh đến mức bất ngờ, không thể nói người khổng lồ Vong Mộc không nhanh, nhưng so với Tiểu Hắc tới lại có vẻ cực kỳ nặng nề, trên người nó không ngừng bị cắt tạo thành vết thương.
Những vết thương này không thấm vào đâu so với người khổng lồ Vong Mộc, nhưng lời nguyền trên thân kiếm của Tiểu Hắc làm nó vô cùng đau đớn, nếu như không phải do sức của Vong Mộc rất mạnh, đã sớm bị năng lực nguyên rủa hóa thành tro bụi.
"Đáng ghét!"
Ô Mộc cắn chặt răng, nó đứng trên một cành cây khô Vong Mộc, nó biết mình ở trong Vong Mộc Không không thể làm gì được Tiểu Hắc, ở đây thì càng khỏi phải nói, ở Vong Mộc Không có thể giúp người khổng lồ Vong Mộc hấp thu năng lượng của Vong Mộc Không để phục hồi vết thương, ở bên ngoài thì không có cách nào, nó sẽ bị đánh bại nhanh hơn.

Ô Mục không để ý rằng, trên mặt đất cách đằng sau nó không xa, Địch Thiếu Phong đột nhiên mở mắt, tuy rằng chỗ trái tim bị nó đâm xuyên qua đã nhuốm máu, nhưng lỗ thủng kia vài trái tim bị đâm đã khép kín hoàn toàn, với người bất tử như Địch Thiếu Phong mà nói, tình trạng vết thương đó cơ bản không tổn hại nhiều!
Địch Thiếu Phong im lặng không một tiếng động đứng lên, sau đó, hắn ta dùng móng vuốt sắc nhọn đâm vào thân bên trong vong mộc khổng lồ rồi nhanh chóng trèo lên phía trước.
“Cái gì?”
Bỗng nhiên Ô Mộc biến sắc, nó vội quay đầu lại, thấy một cái miệng há to đầy máu đầy răng nanh.
“Hự!”
Ô Mộc phát ra tiếng kêu thảm thiết, Địch Thiếu Phong đã đi tới chỗ Ô Mộc, bất ngờ đánh vào lưng nó, nhưng Ô Mộc đã cảnh giác được điều này, nó quay đầu lại, lộ cổ ra trước mặt Đích Thiếu Phong, Đích Thiếu Phong không chút do dự mở to miệng, hắn ta cắn một phát vào cổ của Ô Mộc.
“Ngươi…Ngươi làm cái gì vậy? Mau nhả ra!”
Ngay lập tức, Ô Mộc sợ hãi gào lên, trong lòng nó vô cùng khiếp sợ tại sao Địch Thiếu Phong không chết, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều như thế, Địch Thiếu Phong cắn xé cổ nó, một cơn đau nhức truyền đến, đồng thời máu chảy ào ào ra ngoài như nước.
Từ trước đến nay chỉ có tang thi cắn người, còn Đích Thiếu Phong lại đi cắn tang thi, thật là dũng cảm.
“Hắn…hắn ta không sao chứ?”
Ban đầu Bạch Tiểu Na ngẩn ngơ tưởng rằng Địch Thiếu Phong đã chết, còn Tần Vũ đã đoán ra được từ lâu, hắn biết Địch Thiếu Phong là người bất tử, cho nên bị thương như kia không giết chết được hắn ta.
Ô Mộc dùng hết sức đẩy Địch Thiếu Phong ra, nhưng hắn sống chết không buông, do Ô Mộc bị đánh úp, vong mộc khổng lồ hỗn loạn, Tiểu Hắc không bỏ lỡ cơ hội tốt đó, nó vỗ hai cánh, màu đen của thanh kiếm đen còn đọng lại, đâm vào mặt vong mộc khổng lồ, toàn bộ thanh kiếm đen xuyên thấu đến chuôi kiếm!
“Gầm!”
Chịu vết thương nặng như này, ngay cả vong mộc khổng lồ cũng không chịu nổi, thân thể của nó dần dần có dấu hiệu suy yếu, Tiểu Hắc rút kiếm ra chém liên tiếp, khiến vong mộc khổng lồ liên tục kêu gào thảm thiết.
Đúng lúc này, một cái đầu to lớn vươn ra, cắn nửa người Đích Thiếu Phong, kéo hắn ta ra khỏi vong mộc khổng lồ, trong khi đó Ô Mộc cũng bị nhấc lên.
Thì ra cái đầu này là Ngục Khuyển, Ô Mộc hét lớn:
“Mau cứu ta!”
Thấy hai người vướng víu khiến Ngục Khuyển cảm thấy đau đầu, nó lập tức hạ quyết tâm, một cái đầu khác vươn ra, cắn vào nửa người Ô Mộc, sau đó hai cái đầu đồng thời dùng lực, dùng lực kéo về hai bên, muốn tách Địch Thiếu Phong và Ô Mộc ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận