Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 222: Dị Thú Cấp Hai

Mèo to biến dị chỉ kịp ngẩng đầu lên, nó nhìn thấy một bóng đen đang lao xuống như là đại bàng, trong tay hắn cầm một cây trường thương huyết sắc bên trên lượn lờ ánh lửa màu tím chứa đầy sự hủy diệt!
Cho dù mèo to biến dị có cảm giác được hơi thở hết sức nguy hiểm kia, nhưng nó cũng sẽ không nghi ngờ rằng ngay cả lực phòng ngự của chính nó cũng không thể chống đỡ được đòn tấn công này!
Con mèo to biến dị liền tránh đi mà chẳng hề do dự, nhưng nó vừa muốn né tránh thì lại cảm thấy trước mắt nó mờ đi, bóng dáng người nọ đã tiến gần lại ở một khoảng cách xa như thể dịch chuyển tức thời vậy, cho đến khi đầu ngọn thương lượn lờ ánh lửa màu tím chỉ cách cái trán của nó chỉ còn vài tấc.
Nó không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vì sao đối phương lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nó thế này, nhưng nó cũng chẳng còn cơ hội để làm rõ, phần trán của nó chợt dâng lên cơn đau nhức khó tả, mũi thương mạnh mẽ xé rách cái trán của nó, được thế đâm thẳng vào trong đầu óc của nó.
“Ầm!”
Ngọn lửa nổ tung bên trong đầu của mèo to biến dị, khiến cho phần đầu của nó nổ thành những mảnh vụn, thi thể không đầu mất đi đầu não thì cơ thể cũng ngã đổ xuống đất tạo nên một tiếng vang thật lớn, bóng dáng Tần Vũ lạnh lùng đứng thẳng tắp ở đó.

“Tần...Tần Vũ?”
Lý Tiêu lắp bắp, hắn không ngờ người cứu mình vào thời khắc mấu chốt lại là Tần Vũ mà hắn luôn thấy chướng mắt.
“Làm...làm sao có thể?”
Những người khác cũng hoảng sợ biến sắc khi trông thấy cảnh này, trong lòng tràn ngập kinh hãi, dị thú mạnh mẽ mà Vương Văn, Vương Tuyết không thể tổn thương được, vậy mà lại bị một đòn của Tần Vũ giết chết! Tuy họ đoán dị năng của Tần Vũ rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này. Ánh mắt Mã Tùng lóe lên dị sắc, chỉ có mắt hắn mới nhìn ra được điểm đặc biệt hơn người của Tần Vũ. Những người khác và xác sống bình thường trong mắt hắn là màu trắng nhạt, tang thi đặc biệt, dị thú hoặc tiến hóa giả là màu đen nhạt, mèo lớn biến dị ban nãy là thuần sắc đen. Trong mắt hắn, Tần Vũ có màu đen lẫn chút đỏ máu, cho thấy rõ Tần Vũ còn mạnh hơn dị thú thuần sắc đen một bậc. Quả nhiên bây giờ đã chứng minh được chuyện đó, mèo lớn biến dị màu đen chỉ vừa đối mặt với Tần Vũ đã không có sức phản kháng, bị hắn nhẹ nhàng giết chết!
“A!”
Mà ở bên kia, một ngọn lửa rực cháy trong bóng tối đang nhanh chóng đến gần, chính là vua hỏa giáp trùng, Tần Tiểu Vũ nhảy từ đỉnh tòa nhà cao bảy mét xuống.
“Anh, mấy con mèo biến dị này hơi nhiều!”
Tần Tiểu Vũ không nhịn được nói. Đúng vậy, đám mèo này rất đáng sợ, nhất là khi toàn bộ bọn chúng đều là mèo biến dị mạnh mẽ! Nhưng Tần Tiểu Vũ không lo lắng, dị năng của Tần Vũ lúc này mạnh đến mức vô số tiến hóa giả khó lòng theo kịp. Mèo lớn ban nãy là dị thú cấp hai, nhưng lại bị một thương của hắn giết ngay mà không có sức phản kháng.
“Meo!”
Đám mèo biến dị chẳng những không bị dọa sợ, ngược lại còn tấn công hung hăng hơn, từng con nhào qua đây, hình thể bọn chúng hệt như chó săn.
“Cẩn thận!”
Mã Tùng khẽ nói, nhưng hắn thấy câu nói của mình hơi dư thừa. Chuyện khiến mọi người kinh ngạc lại xảy ra, đám mèo biến dị đỏ mắt lao qua đây, mục tiêu chính của chúng là Tần Vũ, vì rõ ràng Tần Vũ có sức uy hiếp lớn nhất.
“Xùy xùy xùy xùy!”
Nhưng khi đám mèo biến dị xông đến trước người Tần Vũ lại như nhập ma, động tác chậm lại, Tần Vũ vung thương như gió, thoáng chốc đã lao ra nhẹ nhàng giết chết vài con mèo biến dị.
“Đây là…chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Lục Phong hơi đờ đẫn, rõ ràng hắn đã mở rộng khu vực trọng lực của mình qua đó, nhưng đám mèo biến dị cứ như chìm vào vũng lầy, vừa đến gần Tần Vũ tốc độ đã giảm mạnh, sau đó bị một thương nhẹ nhàng cắm xuyên đầu. Chưa đến nửa phút đã có hơn mười con mèo biến dị chết trong tay Tần Vũ, hắn như tử thần gặt hái sinh mệnh của chúng!
“Vù!”
Không khí khẽ dao động, trong lòng Tần Vũ lập tức cảnh giác, dùng tốc độ nhanh nhất đâm thương ra sau lưng, nơi đó rõ ràng không có gì nhưng không gian vặn vẹo, Tần Vũ cảm giác một luồng sức mạnh cực lớn truyền đến từ mũi thương khiến trường thương lệch đi, sau đó xuất hiện một bóng đen. Nó có cơ thể hình giọt nước, tràn ngập sức mạnh, lớn cỡ báo săn, da lông đen tuyền, rực rỡ tỏa sáng như tơ lụa thượng hạng, chỉ cần nhìn qua sẽ khiến người ta chìm sâu vào đó.
“Mèo bóng tối dị thú cấp hai.”
Tần Vũ vừa nhìn đã nhận ra, đây là con mèo bóng tối dị thú. Mèo bóng tối không đánh lén được, trong lòng hơi kinh ngạc, nó có thể hòa mình vào bóng đêm, là kẻ săn mồi đỉnh cao, nhưng ban nãy chiêu đánh lén chưa từng thất bại của nó lại bị Tần Vũ nhẹ nhàng hóa giải.
“Không phải thứ này.”
Trong lòng Tần Vũ thất vọng, hắn còn tưởng quái vật mà mình chờ đợi đã tới và đánh lén hắn. Phát hiện Tần Vũ dường như đang suy nghĩ chuyện khác, ánh mắt mèo bóng tối xẹt qua sát ý, nhoáng cái bóng người nó bỗng dưng biến mất tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận