Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 173 - Chuyện Gì Thế Này?

Tần Vũ đã quen với trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, trong lúc cơ thể nghỉ ngơi, một nửa tinh thần lực của hắn cũng lan ra bốn phía để tuỳ thời quan sát, chỉ cần có con muỗi đến gần thì hắn ngay lập tức phản ứng theo bản năng, dùng lửa để đốt chết bọn chúng. Tần Vũ cảm thấy dùng cách này để rèn tinh thần lực cũng rất tốt.
sáng hôm sau đội ngũ tiếp tục lên đường, dọc trên đường đi, ngoại trừ một ít dị thú thì cũng không gặp phải thứ gì nguy hiểm.
Nhưng Tần Vũ lại phát hiện ra một chuyện khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Vốn là mấy ngày nay, Tần Tiểu Vũ đều dùng máu tươi của mình để nuôi dưỡng Hỏa Giáp Trùng Vương, mới đầu Tần Vũ còn lo lắng sẽ xảy ra chuyện, vì dù sao Hỏa Giáp Trùng là chủng loại ngoại trừ đá hệ hoả và thức ăn đặc biệt của hệ Trùng ra thì không ăn thứ gì khác. Nhưng rất nhanh Tần Vũ phát hiện mình lo lắng vô ích, Hỏa Giáp Trùng Vương không chỉ không xảy ra vấn đề gì mà trái lại càng có tinh thần hơn.
"Hộc hộc..."
Trong lúc Tần Vũ đang suy nghĩ thì Hỏa Giáp Trùng Vương dưới thân đột nhiên ho sặc sụa, điều này làm cho mấy người Tần Vũ ngồi trên lưng nó đều lắp bắp kinh hãi. Mà Hỏa Giáp Giáp Vương sau khi ho khù khụ thì lại ho ra một ngọn lửa màu cam, ngọn lửa kia sau khi rơi xuống đất thì nhanh chóng biến mất, nhưng cũng đủ để cho Tần Vũ hoảng sợ.
“Chuyện gì thế này? Chẳng phải hạch tinh của Hỏa Giáp Trùng Vương đã bị mình phá huỷ rồi hấp thu hết rồi ư?”
Tần Vũ khiến sợ, Hỏa Giáp Trùng Vương lúc trước có sức mạnh phun lửa, nhưng sức mạnh này lại đến từ đá nhiên huyết bên trong cơ thể của chúng. Hiện tại đá nhiên huyết đá bị Tần Vũ phá huỷ, nó phải mất đi sức mạnh phun lửa mới đúng.
Nhưng con Hỏa Giáp Trùng Vương này lại ho ra một ngọn lửa, tuy yếu ớt, nhưng quả thật chính là một ngọn lửa.
"Chẳng lẽ... Đá nhiên huyết lại xuất hiện trong cơ thể của nó?”
Tần Vũ rất giật mình.
“Là do sức mạnh Khống Hồn Chú của Tần Tiểu Vũ ư?”
Một con Hỏa Giáp Trùng Vương sau khi mất đi đá nhiên huyết thì chỉ có một con đường chết, là Tần Tiểu Vũ sử dụng sức mạnh của Khống Hồn Chú cứu sống nó, nhưng cũng khiến nó mất đi dị năng hệ lửa. Chỉ có điều ngay lúc này, nó dường như đã khôi phục lại như thời kỳ toàn thịnh, Tần Vũ sao có thể không ngạc nhiên cho được?
Đồng thời Tần Vũ còn phát hiện hình thể của Hoả Giáp Trùng Vương hình như lại lớn thêm, mặc dù sự thay đổi này rất nhỏ, nhưng Tần Vũ với hả năng quan sát nhạy bén vẫn có thể nhìn ra. Không chỉ vậy, giáp xác của Hoả Giáp Trùng Vương càng thêm tươi sáng, giống như một ngọn lửa màu đỏ nhạt đang di chuyển.
"Nó vẫn còn đang phát triển ư? Rời khỏi tổ mẹ rồi vẫn còn phát triển được?”
Tần Vũ không biết nên nói gì cho phải.
Mà lúc này, Tần Tiểu Vũ của bò tới phần đầu của Hoả Giáp Trùng Vương rồi vỗ vỗ đầu của nó.
“Ngoan đi, lát nữa dừng lại cho ngươi ăn.”
“Ô ô!”
Hoả Giáp Trùng Vương phát ra tiếng đáp như chó con, dáng vẻ như là rất vui vẻ.
“Đây rốt cuộc là sức mạnh của Khống Hồn Chú hay là do sức mạnh trong máu của Tần Tiểu Vũ?”
Tần Vũ nhíu mày trầm tư, bởi vì hắn nhớ lại tình hình ở sân huấn luyện Chiến Thần lúc trước. Khi đó máu của Tần Tiểu Vũ cũng giống như bây giờ, toả ra ánh sáng nhàn nhạt như mộng ảo, không hề liên quan gì đến sức mạnh của Khống Hồn Chú.
Nghĩ mãi chẳng thông, Tần Vũ cũng chẳng thèm nghĩ nữa. Lúc này trời cũng đã trưa, đội ngũ cũng đi đến phần ven của một cánh rừng.
Cả đội dừng lại, Lục Vân nhìn rừng cây trước mặt, trầm giọng nói:
“Khu rừng này nhìn chẳng thấy bờ, chỉ sợ bên trong có nguy hiểm, chúng ta vẫn nên đi đường vòng thôi.”
Dương Cảnh Lăng thì cười khổ nói:
"Đường vòng? Ta từng đến chỗ này ròi, nếu như muốn đi đường vòng đến thành phố Thiên Mông thì phải đi thêm bốn ngày đường nữa.”
Lời này lập tức khiến Lục Vân câm miệng, bốn ngày đường quả thật là một khoảng thời gian không ngắn, thức ăn của bọn họ vốn không nhiều, lãng phí thời gian bốn ngày chẳng phải là lựa chọn sáng suốt. Phải biết từ bọn họ đã mất gần năm ngày để đi từ thành phố Thịnh Cảnh đến đây. Dựa vào tốc độ này, muốn đến thành phố Thiên Mông thì ít nhất cần dùng thêm mười ngày nữa. Nếu lãng phí thêm bốn ngày thì chắc chắn sẽ ra vấn đề, thức ăn sợ rằng không cung ứng đủ.
Lý Nguy nhìn Dương Cảnh Lăng:
“Khu rừng này có đường cho xe chạy không?”
Dương Cảnh Lăng Tiếu nói:
“Có đường, chỗ này có tên là rừng Thông Đỏ, tuy có hơi hẻo lánh nhưng ở đầu rừng có một thị trấn nhỏ, chúng ta có thể tới đó để nghỉ ngơi, mấy ngày này chắc mọi người cũng đều mệt mỏi.”
Đúng vậy, đi liên tục năm ngày đường, tối đến còn ngủ không ngon giấc, cho dù nơi này đều là quân nhân tinh nhuệ cũng có chút chịu không nổi, nếu như có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi một ngày thì quả thật quá tốt.
Sau khi Lý Nguy thương lượng với mọi người vài câu thì đưa ra quyết định. Sau đó nghe thấy Lục Vân lớn tiếng truyền lại mệnh lệnh của Lý Nguy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận