Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 479 - Gãy Xương

“Gầm gừ!”
Sói tuyết đạp chân xuống đất và lao về phía Phùng Tử Kiệt như một bóng ma màu trắng bạc.
“Gầm!”
Phùng Tử Kiệt tăng tốc lao về phía con sói tuyết, hắn mới chỉ mười một mười hai tuổi nên chỉ cao có một mét năm, so với con sói tuyết hung hãn này thì kém xa.
Xuỳ!
Đối mặt với con sói tuyết đang lao về phía mình, Phùng Tử Kiệt khuỵu gối và chém thẳng vào bụng con sói tuyết, đồng thời rút con dao găm trong tay ra và chém một chân sau của con sói tuyết, nhưng con dao găm trong tay hắn chỉ là vũ khí thông thường nhất, da của sói tuyết rất khó để đạn xuyên qua, cho nên hắn chỉ tạo ra một vết thương rất nhỏ ở chân, thậm chí không bằng một vết thương ngoài da.
“Gầm!”
Mặc dù vậy, chân của con sói tuyết vẫn bị trầy xước một chút, có một vệt máu rỉ ra, con sói tuyết vẫn giận dữ đến cực điểm, nó gầm lên giận dữ, khiến tuyết đọng lại ở gần đó rung chuyển.
Con sói tuyết xoay người, nó hướng móng vuốt đạp về phía Phùng Tử Kiệt.
Phùng Tử Kiệt linh hoạt đứng dậy, hơn nữa hắn chạy rất nhanh nên đã thoát được móng vuốt của con sói tuyết.
“Xì!”
Tốc độ của Phùng Tử Kiệt rất nhanh, hắn chạy vòng quanh sói tuyết và thỉnh thoảng đâm vào cơ thể sói tuyết bằng con dao găm trong tay, đáng tiếc sức tấn công của con dao găm quá yếu, cho dù hắn cố gắng hết sức cũng chỉ có thể khiến con sói tuyết bị xước da một chút thôi.
Con sói tuyết gầm lên liên tục, tuy Phùng Tử Kiệt thấp bé nhưng hắn rất nhanh nhẹn, cứ quanh quẩn thân nó khiến nó cảm thấy chóng mặt.
Ngay khi Phùng Tử Kiệt nắm lấy một khuyết điểm trên con sói tuyết và chuẩn bị đâm nó, trong mắt con sói tuyết lóe lên một tia sáng dữ dội, nó vặn vẹo thắt lưng va mông, tiếng cái đuôi sói quật phát ra giống như một trận gió đang xé toạc không khí, Phùng Tử Kiệt cảm thấy không ổn, hắn biết đây là sơ hở mà sói tuyết cố ý tạo ra, để câu dẫn hắn, hắn muốn bứt ra khỏi nên đã lùi về sau nhưng đã không kịp.
“Bàng!”
Đuôi của con sói tuyết như một chiếc roi đập mạnh vào ngực Phùng Tử Kiệt, xương ức của Phùng Tử Kiệt phát ra một âm thanh nhỏ, thậm chí vài chiếc xương bị gãy, cơ thể nhỏ bé của nó bay lộn ngược như một chiếc bao rách bay ra ngoài, đập xuống tuyết, mãi không đứng dậy nổi.
“Gầm gừ!”
Sói tuyết gầm lên một tiếng trông rất kiêu ngạo, bước đi uyển chuyển chậm rãi hướng về phía Phùng Tử Kiệt, nó chuẩn bị thưởng thức bữa ăn ngon này.
Đôi mắt đen láy của Phùng Tử Kiệt thoáng qua một cơn ớn lạnh, miệng đầy máu phun ra một từ: "Nổ!"
“Bàng bàng bàng!”
Cùng lúc này, thân thể soi lang đột nhiên ngừng lại, từ đầu, chân sau, bụng dưới, các vị trí bên thân của nó đầu có một ấn ký đen ngưng tụ lại, sau đó như thuốc nổ nổ tung, phát ra tiếng ầm ầm vang dội.
“Gầm!”
Sói tuyết đau đớn kêu gào, khắp trơi trên cơ thể nó phát nổ, thậm chí chiếc chân sau còn bị vụ nổ làm cho gãy, bắn ra ngoài.
Máu của nó bắn tung toé đầy trời, khung cảnh sặc mùi máu, mấy giây sau, cơ thể bị tàn phá của nó ngã gục trên vũng máu, chết ngay tại chỗ.
Đây chính là sức mạnh thứ hai của Phùng Tử Kiệt, ấn ký báo thù, thông qua việc tiếp xúc với đối phương mà để lại vết tích trên người họ, những ấn ký này có thể lan ra, càng lan ra thì sức công phá càng mạnh.
Phùng Tử Kiệt kinh ngạc nói:
“Sao…lần này uy lực lại mạnh đến vậy?”
Gần như Phùng Tử Kiệt đã tìm ra cách để sử dụng ấn ký này, hắn cũng đã dùng nhiều lần, thế nhưng lúc sói tuyết nổ banh xác nó vẫn chưa xuất hiện, mà lực phát huy ấn ký lần này so với bình thường mạnh hơn rất nhiều!
Xương sườn của Phùng Tử Kiệt bị gãy khiến hắn đổ mồ hôi lạnh, thần trí hồi phục, bèn nghĩ đến điểm mấu chốt của sự việc:
“Chẳng lẽ lúc ta vừa mới bị nó đánh trọng thương… ấn ký này tự mình báo thù? Cho lên uy lực của nó mới mạnh lên nhiều như vậy.”
“Tiểu Kiệt ngươi không sao chứ?”
Lúc này Tần Tiểu Vũ chạy tới, cô ân cần hỏi.
“Ta… ta không sao.”
Phùng Tử Kiệt vội vàng lắc đầu, thế nhưng xương bị gãy làm toàn thân hắn run rẩy, ý chí hắn có được không thù gì người lớn, cái này là nhờ công của Tần Vũ trong khi huấn luyện hắn, đó chính là mặc kệ hắn dù hắn có bị tổn thương hay không.
Tần Tiểu Vũ lấy ra một bình H1 nói:
“Uống máu đi.”
Phùng Tử Kiệt gật đầu, uống hết thuốc H1, chỉ trong vài phút sức mạnh của thuốc H1 đã khiến vết thương của hắn khép lại, hắn chống mặt đất đứng dậy, nhưng lại cúi gập người, không dám nhìn sắc mặt lạnh như băng của Tần Vũ.
Tần Vũ lạnh lùng nói:
“Ban nãy ngươi phạm phải sai lầm rất nghiêm trọng, ngươi chỉ cần để lại ấn ký trên người nó là có thể nhẹ nhàng đánh chết nó, có thể do ngươi tham công liều lĩnh, nếu có hai con quái vật thì thứ vừa chết là người.”
“Thật…thật sự xin lỗi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận