Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 275 - Cơ Thể Bất Tử

Địch Thiếu Phong bắt lấy một con quỷ khôi, khi hắn xé nó ra làm hai, trong mắt màu vàng của hắn ngập tràn thú tính loé lên một tia sáng, đột nhiên hắn quay lại, chỉ thấy một tảng đá to bằng căn nhà đập thẳng vào đầu hắn.
“Ngài Địch cẩn thận!”
Đã có một người tiến hoá nhìn thấy và hô to.
“Bàng!”
Địch Thiếu Phong nhảy dựng lên, chiếc sừng nhọn trên đầu dường như nứt ra một luồng ánh sáng đen,hắn đột nhiên đẩy vào tảng đá có kích thước bằng một căn nhà, theo sau là một tiếng động lớn, tảng đá bị Địch Thiếu Phong làm cho vỡ tan.
Đá vụn bay tứ tung khắp nơi, có hai bóng người đáp xuống, một người là Đích Thiếu Phong, bên còn lại là một người đàn ông cường tráng với khuôn mặt trắng bệch.
Trông dáng vẻ của người đàn ông cường tráng này khoảng ba mươi ba ba mươi tư tuổi, sắc mặt tái nhợt, toàn thân cơ bắp, có thể so sánh hắn với Schwarzenegger*.
*Arnold Schwarzenegger-Cựu Thống đốc bang California
Tráng Hán đứng vững trên mặt đất, khoẻ miệng nhếch lên:
“Tiểu quỷ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Là ngươi! Cuồng Sơn?”
Địch Thiếu Phong há miệng đầy răng nanh, phát huy hết khả năng của mình biến thành một con mãnh thú hình người chân chính.
Tên Cuồng Sơn này là một trong năm vị ở tộc bất tử trong tiểu thế giới máu này, trước đây chúng nó đã từng chạm trán với Địch Thiếu Phong, đám người hoang dã, khiến nơi tập trung tổn thất nặng nề, có chừng gần một trăm người tử vong.
Cuồng Sơn bẻ khớp ngón tay, cuộn thành nắm đấm, phát ra tiếng xương côt giòn tan, nó mỉm cười nói:
“Lần trước chiến đấu hấp tấp, chưa phân thắng bại, lúc này thật sự muốn đánh ngươi thành từng mảnh nhỏ, ngươi chuẩn bị xong chưa?”
“Ha ha ha, thật sao?”
Đích Thiếu Phong nghe vậy cười há há, hắn như một bóng đen loé sáng dồn sức xông về phía Cuồng Sơn.
“Gầm!”
Cuồng Sơn tức giận gầm lên, toàn bộ mặt đất rung chuyển, cơ bắp căng phồng nó hoàn toàn biến thành những tảng đá màu nâu xám, chỉ trong chốc lát, Cuồng Sơn hoá thành một tảng đá khổng lồ cao hai ba mét.
“Bàng!”
Cuồng Sơn vung ra một cánh tay đá khổng lồ, hất Địch Thiếu Phong bay đi, thân thể Địch Thiếu Phong đập xuống đất tạo thành một cái hố lớn, Cuồng Sơn kêu gầm như sấm:
“Tiểu tử, ngươi chỉ có chút thực lực như vậy sao?”
“Gầm!”
Đáp lại là nó chính là đòn tấn công ngày càng điên cuồng của Địch Thiếu Phong, hắn nhảy ra khỏi hố, lại lao về phía Cuồng Sơn, có được cơ thể bất tử khiến hắn không bao giờ cảm thấy sợ hãi!
Trận chiến giữa hai người chắc chắn là một cuộc chiến tàn khốc, Cuồng Sơn chiếm thế thượng phong tuyệt đối, sức mạnh thể chất của nó hoàn toàn áp đảo Địch Thiếu Phong, tuy nhiên, Địch Thiếu Phong giống như một con gián không thể giết được, càng đánh càng mạnh.
Không chỉ có Địch Thiếu Phong gặp rắc rối mà Bạch Tiểu Na cũng bị tập kích.
“Lão đại, cẩn thận!”
Một cái miệng khổng lồ từ trong không trung hiện ra, đột nhiên mở ra, bao vây Bạch Tiểu Na trong đó.
Bạch Tiểu Na bị miệng khổng lồ nuốt vào, cô lại xuất hiện ở trong một không gian khác, không gian này tối om, nhưng trong bóng tối có một đôi mắt đỏ, đây rõ ràng là gốc cây biến dị đáng sợ, thực vật biến dị này có khi là một loại cây như cây dây leo, có khi là cây lục cỏ đầy răng cưa, cũng có thể là một cái cây đã mọc ra tay chân.
“Chào mừng ngươi đến với không gian vong mộc, hí hí, người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
nhưng trên cành của một cây đại thụ cao hơn mười mét, cành lá tươi tốt như chiếc ô, có một người đàn ông tóc xanh đang mỉm cười với Địch Tiểu Bạch.
Người đàn ông tóc xanh này rất xấu xí, miệng rất dài và nhọn, khi nói sẽ lộ ra những chiếc răng nanh giống như một con cá mập.
Ánh mắt Bạch Tiểu Na lạnh lẽo, cô không nói gì, người đàn ông tóc xanh này tên là Ô Mộc, trước đây ở trong nơi tập trung nó xảy ra tranh chấp với mọi người, với vài người bất tử trong tộc, thủ đoạn của nó vô cùng tàn nhẫn, mỗi lần giết người đều sẽ lấy biến dị thực vật xé thi thể người tiến hóa thành mảnh nhỏ.
“Người đẹp không cần lạnh lùng như thế, đừng nhìn ta trông thế này, nhưng trong đám tang thi ta là một cao phú soái* đó nha!”
*Cao phú soái: vừa cao vừa giàu vừa đẹp trai.
Ô Mộc cười quái dị, nếu người ta biết trong số tang thi có những tên lưu manh như vậy, không chừng sẽ khiến cho nhiều người kinh ngạc.
“Đồ xấu xí, hôm nay Hắc gia ta sẽ cho ngươi biết rằng có một só người không thể trêu chọc.”
Bạch Tiểu Na không nói, mà người nói là Tiểu Hắc lạnh lùng phía sau Bạch Tiểu Na, thân hình mờ ảo của nó bắt đầu dần dần đông cứng lại, thành một bóng người cao lớn đáng sợ, toàn thân bao phủ trong khí đen, so với lúc đầu, linh khí màu đen nhỏ hiện tại đáng sợ như một con quỷ!
“Ồ? Nói đến đây, ta rất tò mò không biết ngươi là cái thứ gì.”
Ánh mắt Ô Mộc tò mò nhìn về phía Tiểu Hắc, rõ ràng Tiểu Hắc là năng lực của Bạch Tiểu Na hiện ra, nhưng nó lại như có năng lực độc lập, thật sự khiến cho người khác ngạc nhiên.
“Bớt nói nhảm!”
Một cánh tay trái của Tiểu Hắc đột nhiên ngưng kết thành một khối cầu đen như mực, sau đó ném nó về phía Ô Mộc.
Khối cầu đen tối này tràn ngập khí tức tai họa, nó như thể bị bóng tối nuốt chửng,Ô Mộc không hề cử động, một nhánh đại thụ ở phía dưới vươn ra như một bàn tay to lớn, bảo vệ cơ thể của phía trước của Ô Mộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận