Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 118 - Nghe Theo Ngươi

Đây chắc chắn là ưu thế cực lớn. Tần Tiểu Vũ cũng dùng thuốc tiến hóa gien, sự thay đổi của cô không rõ ràng như Tần Vũ, nhưng quả thật dị năng của cô đã lên cấp ba. Chú khống hồn của cô đã có thể khống chế đến sáu xác sống hoặc dị tộc, dị thú. Thay đổi lớn nhất vẫn là dị năng cường hóa của Tần Tiểu Vũ, sau khi cường hóa của cô lên cấp ba đã có thể cường hóa bảo vật vĩnh viễn. Đầu tiên là nhẫn lửa, được Tần Tiểu Vũ cường hóa vốn dĩ chỉ là cấp F đã tăng thẳng lên cấp 2F, năng lực bổ sung được tăng cường lên gấp đôi.

Mà nhẫn không gian kia cũng bị Tần Tiểu Vũ cường hóa qua, cường hoá từ cấp 3F đến cấp E, không gian trữ đồ tăng từ ba mét vuông đến sáu mét vuông, như vậy thì giờ có thể chứa được nhiều hơn.
Tần Vũ mang hết tất cả các bảo vật lấy được hôm nay ra để Tần Tiểu Vũ cường hóa, nhất là viên Yên Diệt Tạc Đạn kia, sau khi được Tần Tiểu Vũ cường hóa thì tăng từ cấp 3F lên cấp E, phạm vi nổ cũng từ bán kính mười mét tăng lên bán kính hai mươi mét, Tần Vũ cảm thấy trong giai đoạn hiện giai đoạn hiện tại không một con xác sống, dị thú cấp ba nào có thể ra đòn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể nắm bắt được thời cơ nổ tung đối thủ, nếu không thì sẽ lãng phí hoặc là lan đến gần mình.
Tần Vũ âm thầm gật đầu, lần thu hoạch này tăng lên gấp đôi nhờ Tần Vũ phục chế, giá trị vật phẩm lại tăng lên gấp đôi nhờ Tần Tiểu Vũ cường hóa, chuyện này chắc chắn làm người khác phải kinh ngạc, phục chế và cường hóa dường như đã khiến một phần giá trị của chiến lợi phẩm tăng lên gấp bốn lần!
Sắc trời dần sáng lên, một ngày mới bắt đầu, đã một tuần trôi qua kể từ ngày Tần Vũ tham dự khảo thí sân huấn luyện Chiến Thần.
"Có tiếng động?"
Tần Tiểu Vũ bỗng nhiên khẽ động đậy lỗ tai rồi nói.
"Đi qua xem thử đi."
Tần Vũ nói.
"Hức hức, Tiểu Đồng Đồng, ngươi đừng phớt lờ ta nữa mà, đêm qua là ta sai rồi."
Trên đường phố có một nam một nữ đang đi cùng nhau.
Thiếu nữ trông diện mạo tầm mười tám mười chín tuổi, có phần xinh xắn, lúc này cô ta đang thận trọng quan sát đến bốn phía, nghe thấy thiếu niên nói xong thì cô giật nảy mình, thiếu nữ hung hăng trợn mắt nhìn thiếu niên:
"Cái tên này người cẩn thận một chút đi, bây giờ bên ngoài nguy hiểm lắm."
Thiếu niên cười ngượng ngùng:
"Thế nhưng chẳng phải bây giờ giọng ngươi còn lớn hơn cả ta sao?”
Thiếu nữ mặc kệ hắn.
Hai người họ vốn là bạn học thời đại học, thiếu niên tên là Dương Bách Binh, thiếu nữ tên là Trương Đồng, lúc tận thế bắt đầu Trương Đồng bị mấy con xác sống bao vây trong túc xá, là Dương Bách Binh nhảy cửa sổ đi vào liều mình cứu được cô.
Dương Bách Binh một mực theo đuổi Trương Đồng, trong lòng Trương Đồng cũng có chút thiện cảm với Dương Bách Binh, thế nhưng tính cách chàng Dương Bách Binh này có hơi không trưởng thành, không phải mẫu người mà cô thích, cho nên mặc dù hai người đã sinh tồn cùng nhau từ lúc tận thế đến này, nhưng quan hệ cũng như gần như xa.
"Là ta sai rồi còn chưa được sao? Đồng Đồng ngươi đừng phớt lờ ta nữa mà!"
Dương Bách Binh hiển nhiên không phải kiểu người có thể chịu được sự nhàm chán, chưa tới ba phút là hắn lại đưa ánh mắt vô cùng đáng thương về phía Trương Đồng.
Trương Đồng khẽ cắn răng nghiến lợi:
"Ta nói rồi Dương đại gia, ngươi có thể đừng phát ra tiếng gì được không, hôm nay đến phiên chúng ta đi ra ngoài tìm đồ ăn, ngươi cứ thể thì nói không chừng chúng ta có thể biến thành đồ ăn ngược lại đó, có chuyện gì có thể đợi trở về rồi hãy nói được không?"
"Được được, nghe theo ngươi."
Dương Bách Binh gãi đầu một cái, cuối cùng tên này mới chịu im lặng, Trương Đồng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người thận trọng tiến lên, phía trước là một khu nhà nhiều phòng trọ, Trương Đồng thì thầm nói:
"Chúng ta vào xem, chỗ này trước kia chắc chắn có người ở, nói không chừng còn chút đồ ăn như gạo chẳng hạn.”
"Được."
Dương Bách Binh gật đầu nhẹ, hắn chủ động đi lên phía trước, Trương Đồng thấy ấm lòng. Mặc dù cô không thích tính cách Dương Bách Binh lắm, nhưng cô vẫn cực kỳ cảm động với tình cảm mà Dương Bách Binh dành cho mình.
Hai người đi vào căn nhà trọ, bắt đầu tìm kiếm cẩn thận từ lầu một, họ đi tới phòng bếp, đáng tiếc nồi bát bầu bồn gắn một chỗ, nhưng lại không có một chút đồ ăn nào, ngay cả cái bình nước tương cũng trống không.
Hai người đi tới lầu hai, đầu tiên là họ đi tới phòn bếp, điều làm họ bất ngờ chính là cửa phòng bếp đang đóng, Dương Bách Binh thử lấy tay đẩy một cái, cánh cửa không có chút động tĩnh nào, với lại có vẻ như là khoá từ bên trong.
Dương Bách Binh dùng sức đạp hai cước, lúc này Trương Đồng làm động tác im lặng, hạ giọng nói:
"Chờ một tí, ngươi nghe thấy tiếng gì không?"
Dương Bách Binh nghe vậy thì ngừng động tác lại, cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, hắn nghe thấy từ bên trong cửa truyền đến một loạt các tiếng bước chân dồn dập, tựa như là...Mãnh thú phát hiện ra con mồi vậy, với lại không chỉ là một con mãnh thú, mà là một đàn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận