Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 249 - Phiền Não

Đoàn người Lý Nguy vốn mang theo đủ thức ăn, đáng tiếc sau đó bọn họ bị khe nứt không gian cuốn vào, hơn ba trăm người chết gần hai mươi, mà hơn mười chiếc xe tải chứa thức ăn cũng biến mất trong khe nứt không gian, có thể nói hiện tại bọn họ trắng tay rồi.
Mọi người cũng bắt đầu ăn, Tần Vũ gắp một đũa trái cây nhỏ trong suốt như ngô, bỏ vào miệng nhai. Hắn đã ăn Ngũ Độc Châu, không chỉ có năng lực thứ ba mà còn có thể chất vạn độc bất xâm, hơn nữa hắn có thể phân biệt đại khái một số thức ăn có độc hay không độc.

Sau khi nếm thử từng cái một, Tần Vũ khẽ gật đầu với Tần Tiểu Vũ , ra hiệu có thể ăn được. Tần Vũ cẩn thận như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bởi có lẽ đám người Kim Tắc Thiên không muốn làm hại họ, nhưng rất nhiều thực vật biến dị đều có chứa kịch độc, lúc ăn không thấy làm sao nhưng có thể sau một thời gian sẽ gặp phải những tác dụng phụ khó lường.
Nhìn thấy động tác của Tần Vũ, Chu Cường không nhịn được nói:
“Tần huynh đệ, các ngươi yên tâm đi, những thức ăn này đều đã được chúng ta kiểm tra chắc chắn rồi.”
Tần Vũ chỉ cười không nói, hắn biết phương pháp kiểm tra của đối phương là gì, chắc hẳn là tìm một số người nếm thử đồ ăn trước. Để tìm ra đồ ăn có thể ăn được, phỏng chừng trong quá trình ăn thử đã chết rất nhiều người...Trả giá cao như vậy mới xác định được đồ ăn có ăn được hay không, chẳng trách Chu Cường lại có hơi tức giận.
Tần Tiểu Vũ thấy Tần Vũ ra hiệu, lúc này cô mới bắt đầu ăn. Nói thật, hương vị của những thứ này thật sự không ra sao, thậm chí có thể nói là khó ăn. Ví dụ như viên nhỏ trong suốt thay thế cơm kia, mùi vị đắng chát, hệt như thuốc đông y, còn một ít lá rau thì ăn rất chua, mấy loại hương vị này hòa chung lại, thật sự khiến người ta muốn phun ra ngoài.
Mặc dù ăn thức ăn khó ăn, nhưng không ai phàn nàn cả. Trong thế giới nhỏ bé này, ngoại trừ những người như họ và thực vật đột biến thì không có bất kỳ vật sống nào, có ăn là tốt rồi, thực sự không có lý do để phàn nàn.
Lúc này có người mang ra một loại trái cây được bổ làm đôi, hình dáng giống quả xoài, màu đỏ nhạt, to hơn quả bóng rổ. Bên trong rỗng, chứa chất lỏng màu đỏ nhạt, chất lỏng màu đỏ nhạt tỏa ra hương thơm quyến rũ của rượu khiến người ta chảy nước miếng.
“Nào, nào, chúng ta cùng uống một ly đi.”
Kim Tắc Thiên mời mọc.
“Quả rượu đỏ à.”
Trác Thiếu Phong vui vẻ nói, những người khác cũng liếm môi.
Thấy nhóm Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ có chút nghi hoặc, Trác Thiếu Phong giải thích:
“Loại trái cây này rất hiếm, chất lỏng bên trong giống như rượu vang đỏ, ngon lắm, nhưng lại rất ít ỏi. Chúng ta cũng chỉ thi thoảng mới tìm thấy một quả ở nơi này thôi.”
Những người khác cũng nhìn trái cây một cách khao khát, ngay cả Lãnh Huyết lạnh lùng rõ ràng cũng muốn uống một ly. Trong thế giới nhỏ bé này, quả thực hiếm có thứ như rượu, mà ở tận thế, rượu là thứ xa xỉ ai ai cũng muốn có. Uống một chai rượu có thể quên đi phiền não sinh tồn, quên những lo lắng về tương lai, mơ màng mà sống qua ngày.
Kim Tắc Thiên đích thân đứng dậy bưng quả rượu đỏ lên, rót rượu cho mọi người.
Ở đây có hơn mười người nên mỗi người chỉ được một ly, rượu vang đỏ rất hiếm nên đối với mọi người đều là xa xỉ phẩm.
“Thơm quá.”
Tần Tiểu Vũ cầm lấy ly rượu, ngửi thấy mùi vị ngọt ngào kia, nước miếng của cô cũng sắp chảy ra ngoài.
Trác Thiếu Phong thì sốt ruột nói:
“Nào, cạn ly. Ta đến nơi quỷ quái này một tháng rồi, mà chỉ có quả rượu đỏ này xem như là đồ ăn cho người thôi.”
Tần Tiểu Vũ cũng nâng chén rượu lên, trước kia lúc đi học Tần Vũ không cho phép cô chạm vào rượu, giờ có thể uống một thứ giống như rượu, đương nhiên cô rất thích thú.
Tần Vũ nâng ly rượu lên, từ trước đến nay hắn không thích uống rượu bởi vì nó sẽ làm tê liệt thần kinh của hắn, nhưng nếu tụ tập uống cùng mọi người một ly thì không vấn đề gì, hắn nâng ly lên cẩn thận quan sát chất lỏng trong ly rượu.
Chất lỏng của quả rượu đỏ có màu đỏ sẫm, tỏa ra một hương thơm hấp dẫn như nước nho, chỉ cần ngửi thấy mùi hương này cũng biết hương vị của nó sẽ không tồi, nhưng Tần Vũ nhìn lại nhíu mày.
“Chờ chút đã, đừng uống vội.”
Tần Vũ đột nhiên lên tiếng bảo.
Tất cả mọi người vốn đã bưng ly rượu lên kề bên miệng, đều ngạc nhiên nhìn hắn, bầu không khí tức thì khựng lại.
Chu Cường tính tình khá nóng nảy, dù biết Tần Vũ không phải người thường nhưng vẫn không vui nói:
“Tần huynh đệ, không phải ngươi cảm thấy trong rượu có độc đấy chứ?”
Tiếng quát đột ngột của Tần Vũ khiến cho bầu không khí rộn rã lắng xuống, nhưng đám người Trác Thiếu Phong, Lục Vân lại biết nếu Tần Vũ đã đột nhiên kêu họ dừng lại thì chắc chắn phải có nguyên do.
Lâm Phong trực tiếp nói thẳng:
“Tần huynh đệ, rượu này có vấn đề à?”
Lâm Phong biết Tần Vũ hiểu biết rộng, cho nên Tần Vũ bảo họ chờ thì hẳn là hắn đã quan sát cẩn thận chất lỏng màu đỏ sậm trong ly rượu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận