Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 448 - Mất Ký Ức

Nói đến đây, Olek căm giận nói:
“Augustus kiêng dè sức mạnh của ta, sợ đến sau cùng ta sẽ cắn trả lại hắn, hắn chỉ xem ta như thứ công cụ tinh luyện Hoàng kim huyết, chứ không có cường hóa ta, bản thân ta cũng chỉ mới tiến hóa đến cấp hai mà thôi, cho nên hắn có thể bị nhốt mấy nghìn năm cũng không chết, nhưng ta bị nhốt một khoảng thời gian thì đã thiếu thức ăn nên đã đói chết mất rồi, nhưng cũng vì nhờ họa được phúc, sau khi chết đi được sống lại lần nữa, hơn nữa còn sản sinh ra trí thông minh cao đến thế này…”
Tần Vũ giật mình, đúng thật như vậy, thiên phú của Olek này quả thật dọa người, nó có thể tinh luyện ra Hoàng kim huyết cũng đồng nghĩa với việc nó nhất định có thể tiến hóa thành sinh vật vương cấp, thậm chí là sinh vật hoàng cấp, hơn nữa bản thân nó còn có năng lực có thể đàn hồi bắn ngược lại toàn bộ những nguồn sức mạnh cũng vô cùng đáng sợ, nếu nó trưởng thành lên sẽ là một sinh vật vô cùng khủng bố, Augustus cũng lo lắng tên này ký sinh trên người mình sẽ trở nên hùng mạnh hơn sẽ cắn trả lại hắn, cho nên mới không cường hóa nó, chỉ coi nó như một công cụ tinh luyện Hoàng kim huyết mà thôi.

Cũng may mà Olek đã bị Tần Tiểu Vũ khống chế.
Cẩn thận suy nghĩ lại thì tên gia hỏa Augustus không có đồ ăn thức uống mà đã có thể sống sót mấy nghìn năm, Tần Vũ thực sự không thể tưởng tượng được rốt cuộc hắn đã tiến hóa đến mức độ nào mà mấy nghìn năm không chết! Đây là điều trước nay chưa từng nghe thấy!
Olek có thể tinh luyện Hoàng kim huyết, hơn nữa Olek còn từng đi theo một nhân vật vĩ đại như Augustus, cho dù sau khi trở thành Bất tử tộc đã quên mất rất nhiều ký ức khi còn sống, nhưng chắc chắn cũng đã hiểu biết được rất nhiều bí ẩn, Tần Vũ trầm ngâm một hồi lâu mới gật đầu quyết định:
“Vậy được, cứ để ngươi ở lại trong tay của ta đi.”
Mà lúc này Tần Vũ chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, đó là bởi vì hắn mất máu quá nhiều gây ra tình trạng, nhờ sự giúp đỡ của Tần Tiểu Vũ, cô lấy ra từ trong không gian ba viên Ngưng huyết hoàn, sau khi Tần Vũ nuốt vào cũng đã nhanh chóng khôi phục lại.
Tần Vũ ôm lấy cánh tay, vết thương đã dần khép lại, mà Olek đã hoàn toàn giống như dung nhập vào trong cánh tay của hắn, hắn hoàn toàn không thể cảm giác được sự tồn tại của Olek.
Tần Vũ đưa tay ôm chặt lấy Tần Tiểu Vũ vào trong lòng, Tần Tiểu Vũ ngỡ ngàng, cô cảm nhận được Tần Vũ rất vui mừng.
Cô cũng đưa tay ôm chặt lấy Tần Vũ, nói với vẻ áy náy:
“Anh trai, mấy ngày nay đã để ngươi lo lắng, ta đã không sao nữa rồi.”
Mấy ngày nay Tần Vũ đã vì cô mà xông vào tháp Tỏa Linh nguy hiểm trùng trùng, thậm chí suýt chút còn chết trong này, trong lòng Tần Tiểu Vũ vừa áy náy lại vừa xúc động.
Tần Vũ cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp từ trên trên thân thể nhỏ nhắn của cô mang lại, lúc này hắn mới có thể xác định được, Tần Tiểu Vũ thật sự đã không sao nữa rồi, điều này làm hắn vui hơn bất kỳ chuyện gì khác.
Tần Vũ buông Tần Tiểu Vũ ra, hắn có chút khó hiểu hỏi:
“Vì sao… ngươi có thể khỏe mạnh lại thế này?”
Trước đó không lâu Tần Vũ đã xem qua tình hình của Tần Tiểu Vũ, virus biến dị đó gần như sắp giết chết cô, Tần Vũ nghĩ đến màn sương đen bao phủ cô khi đó, trong lòng hắn khẽ động:
“Là mà sương mù màu đen đó sao?”
Tần Tiểu vũ gật đầu nói:
“Lúc đó ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đúng vào lúc ta sắp không chịu đựng được nữa gần như rơi vào hôn mê, đột nhiên trong viên đá màu đen trên sợi dây chuyền không ngừng tuôn ra màn sương mù đen, sau đó ta đã tỉnh lại… ta cảm thấy bệnh của ta đã khỏi hoàn toàn rồi.”
Nói đến đây, Tần Vũ mới tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, sau đó hai anh em Tần Vũ đều sững sờ, bởi vì viên đá màu đen trên sợi dây chuyền đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn mỗi sợi dây ở lại.
Tần Tiểu Vũ khó hiểu hỏi:
“Ủa, sao lại không thấy nữa?”
Tần Vũ cũng hết sức nghi ngờ, viên đá màu đen đó rốt cuộc là thứ gì? Sao nó lại có năng lực chữa khỏi virus biến dị?
Nhưng bất luận thế nào, chỉ cần Tần Tiểu Vũ khỏe mạnh là được, Tần Vũ cũng không phải rối rắm nghĩ xem đó là thứ gì, bây giờ mới thấy được, ông cụ trong thành phố Thịnh Cảnh cũng không có ác ý.
Tần Vũ cười nói:
“Khỏe mạnh là tốt rồi, mau đi thu dọn mọi thứ đi, di tích này đã sắp mở ra, chúng ta sẽ có thể ra ngoài ngay thôi.”
“Ừm ừm.”
Tần Tiểu Vũ ra sức gật đầu, chỉ khi chết một lần mới hiểu được sinh mạng quý giá đến mức nào, hiện tại cả cô và Tần Vũ đều không sao, hơn nữa bệnh của cô cũng đã khỏi, đây mới là chuyện may mắn nhất.
Nhưng, thật sự là như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận