Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 153 - Điển Tịch

Đội ngũ tiếp tục đi, trên mặt những binh lính này không có chút biểu cảm nảo, trải qua hơn hai tháng tẩy lễ, chiến đấu tại tiền tuyến nên bọn hắn sớm đã không còn sợ xác sống nữa.
Bộ đội cứ tiến lên, ven đường gặp mấy đợt xác sống tập kích, nhưng bọn chúng đều bị tiêu diệt, một một sĩ binh trong đội ngữ năm trăm người đội ngũ này đều là thân vệ của Lý Nguy, ai nấy cũng đều là tinh nhuệ.
Mãi cho đến ban đêm, bộ đội ngừng di chuyển, lúc này vẫn còn bên trong thành phố Thịnh Cảnh, nhưng chờ đến sáng ngày mai ban ngày là có thể ra khỏi thành phố.
Đám người vây quanh bốn tòa cao ốc bắt đầu bố trí thiết lập phòng ngự, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lúc đêm mắt bị ảnh hưởng cực lớn, trong bóng tối sẽ không nhìn rõ được nguy hiểm, quan trọng nhất là đến đêm xác sống sẽ trở nên vô cùng kích động, sức mạnh, tốc độ đều tăng lên khá nhiều, cho nên ban đêm là lúc nghỉ ngơi, đi đường vào ban đêm thì chẳng khác nào tìm đường chết, bây giờ mới ngày đầu tiên, đường phải đi còn rất dài, đương nhiên phải gìn giữ tinh lực rồi.
Dọn dẹp sạch sẽ bốn toà cao ốc này xong, xác sống bên trong đều đã bị quét sạch, mặc dù trong phòng đầy tro bụi, nhưng dọn một tí thì vẫn chấp nhận ở qua một đêm được, bốn người Tần Vũ ở lầu hai, vị trí này hợp lý, lầu một có các binh sĩ trực ban, nếu như gặp phải nguy hiểm, bọn hắn ở lầu hai cũng có thể xuống lầu chạy trốn rất nhanh.
Lúc sắp ngủ, bốn người Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ, Lưu Huy, Đạo Diệc tập hợp tại một chỗ để ăn cơm, Lý Nguy cũng đưa đồ ăn cho bọn họ, nhưng chút đồ ăn đó cũng chẳng đủ no, cũng may trong nhẫn không gian của Tần Vũ đầy đồ ăn, cho dù có cho bốn người ăn, tiết kiệm chút thì duy trì một tháng vẫn không có vấn đề.
"Ta luôn cảm thấy có chút bất an..."
Lúc này Đạo Diệc bỗng nhiên nhíu mày, sau đó hơi lo lắng nói.
"Tiểu đạo sĩ này, ngươi lại nghi thần nghi quỷ rồi."
Tần Tiểu Vũ lắc đầu.
Mà Tần Vũ lại như suy nghĩ điều gì đó, Đạo Diệc tu tập đạo môn điển tịch, có thể thật sự có khả năng dự cảm được nguy cơ, cho nên phải hết sức cẩn thận, hắn nói với đám người:
"Vậy tối nay vẫn nên cẩn thận một chút, đừng ngủ say như chết, với lại Lưu Huy, ban đêm ngươi với Đạo Diệc ngủ một phòng, nếu có nguy hiểm ta sẽ lập tức chạy qua."
Đám Tần Vũ ở một phòng, hai phòng mặt đối mặt, chỉ cần đối diện có động tĩnh là Tần Vũ sẽ lập tức chạy tới.
Mặc dù Lưu Huy này chỉ là người bình thường, bảo vệ cũng chẳng đem lại lợi ích gì cho Tần Vũ, nhưng ông nội của hắn ta giúp Tần Vũ chế tạo ra một thanh binh khí làm hắn rất hài lòng, cho nên Tần Vũ quyết định cố hết sức bảo vệ Lưu Huy, cũng xem như là không phụ lòng của Lưu Thiết Chùy.

Tuy nhiên, mặc dù Tần Vũ nghĩ như vậy nhưng cũng không cho rằng đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, bởi trong bốn tòa nhà liền kề này có tổng cộng năm trăm binh sĩ tinh nhuệ, trong đó không thiếu những Tiến hóa giả. Cho dù là một đợt thi triều hơn trăm con tập kích đến thì dựa vào ưu thế vốn có ở nơi đây cũng có thể dễ dàng tiêu diệt được chúng, căn bản sẽ không tạo nên được sóng to gió lớn gì.
“Ài, không biết tình hình sau này sẽ thế nào đây?”
Tối đó Lâm Phong ngồi bần thần trước bàn đọc sách một mình, hắn không biết tương lai sẽ thế nào, cũng vô cùng lo âu về tháng ngày mờ mịt. Thế giới của hôm nay không có thứ gì là đáng giá, sinh mạng, niềm tin, rồi tín ngưỡng, hết thảy đều vô cùng rẻ mạt.
Và người không ngủ không chỉ có một mình Lâm Phong. Lý Nguy mệt mỏi dựa vào một cái ghế, chỉ có lúc này hắn mới có thể giống như một người gần năm mươi, trên gương mặt tràn ngập nét mỏi mệt, cũng cảm thấy hơi mơ hồ trước tương lai. Cảm xúc của hắn cũng dao động cực lớn trước quyết định vứt bỏ toàn bộ thành phố Thịnh Cảnh.
“Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, đợi khi nào đến thành Thiên Mông, ta với đại ca liên thủ, nhất định sẽ làm nên sự nghiệp!”
Lý Nguy ủ rũ hệt như chó nhà có tang, trong lòng cũng không hề dễ chịu, nhưng vừa nghĩ tới đại ca của mình, hắn lại phấn chấn lên. Đại ca hắn năng lực xuất chúng, vẫn luôn là tấm gương cho hắn noi theo. Hai anh em bọn họ mà liên thủ thì chắc chắn có thể xưng bá một phương trong thời mạt thế này, lưu lại dấu ấn rực rỡ trong lịch sử của nhân loại!
Bên ngoài phòng có tổng cộng ba người đang đứng gác hai bên cửa. Ba người này đều mặt không cảm xúc, nhưng lại tản ra khí thế mạnh mẽ khác với người thường, Nếu người bình thường đối mặt với bọn họ, có khi đến đứng cũng đứng không vững. Đã có thể đảm nhiệm trọng trách làm hộ vệ của Lý Nguy thì không thể nghi ngờ ba người bọn họ đều không phải là kẻ yếu. Trên thực tế, ba người này đều rất nổi danh trong quân đội ở thành phố Thịnh Cảnh.
Lúc trước, sau khi phát hiện ra tác dụng của đá tiến hóa, Lý Nguy đã quyết định tập trung tài nguyên để bồi dưỡng ra mười Tiến hóa giả mạnh nhất, cũng chính là Chiến thần mà người ta hay nói. Mười vị Chiến thần này được chọn lọc kỹ càng từ hơn mười vạn binh sĩ ở thành phố Thịnh Cảnh, tố chất không cần phải nói nhiều. Trong bộ đội, mỗi người họ đều là binh vương, có thể lấy một địch mười!
Bạn cần đăng nhập để bình luận