Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 332:

Khi hai người đang ăn, bỗng nhiên có tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến, một bóng người nhỏ bé chạy xuống lầu.
Ra là một cậu bé chỉ mới mười tuổi, tóc quăng, da đen không sáng chút nào, toàn thân rách rưới, mặt cũng đầy vết bẩn, có thể nhận ra nó đã lâu không được ăn gì, đôi mắt trống rỗng nhìn chăm chú sô cô la trong tay Tần Tiểu Vũ, không ngừng nuốt nước miếng.
Tần Vũ không nói gì, lấy ra một miếng sôcôla đưa cho Tần Tiểu Vũ. Tần Tiểu Vũ lập tức cười vui vẻ:
“Nào bạn nhỏ, sô cô la này cho ngươi.”
Nhìn khuôn dáng vẻ teo tóp của cạu bé, Tần Tiểu Vũ lộ ra nụ cười hiền lành, có lẽ là vì dáng vẻ xinh đẹp của Tần Tiểu Vũ, hoặc là vì cô sinh ra đã có duyên. Cậu bé cuối cùng cũng sợ hãi và rụt rè tiến về phía trước.
“Cho ngươi này.”
Tần Tiểu Vũ mang sô-cô-la đến cho cậu bé. Nhìn bộ dạng của cậu bé, Tần Tiểu Vũ cảm thấy thương xót. Ở nơi tận thế, những đứa trẻ đang vùng vẫy dưới đáy xã hội thật đáng thương, cô nhớ tới giấc mơ Tần Vũ từng kể cho mình nghe. Tần Vũ là một đứa trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ, muốn sinh tồn sau ngày tận thế. Hắn còn đau khổ hơn cậu bé trước mặt này.
Cậu bé dường như không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đồ ăn. Dường như hắn sợ Tần Tiểu Vũ đổi ý bèn mở miệng cắn miếng sôcôla trong tay Tấn Tiểu Vũ, nhưng không chỉ cắn sô cô la Tần Tiểu Vũ cầm trên tay, nó thậm chí còn cắn vào ngón trỏ cô.
Tần Tiểu Vũ cảm thấy đầu ngón tay đau nhức, hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói:
"Bạn nhỏ, ngươi đừng cắn ta, không cần vội, sô cô la này sẽ cho ngươi."
Nhưng thằng nhóc này vẫn cố hết sức cắn xé, không nghe Tần Tiểu Vũ nói dù chỉ là một chút, trực tiếp cắn vào ngón tay của Tần Tiểu Vũ, máu chảy ra, Tần Tiểu Vũ đưa một tay đẩy nó ra, nhưng sợ sẽ làm tổn thương cơ thể yếu ớt của nó.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến:
"Nhả ra, nếu không ta sẽ giết chết ngươi!"
Giọng nói lạnh như băng của Tần Vũ khiến thằng nhóc tỉnh táo lại, cậu vội vàng mở miệng, vẻ mặt kinh hãi nói:
"T...Ta xin lỗi. "
Tần Tiểu Vũ nhìn ngón tay của mình, nó đã bị bong da, chảy máu đỏ rực, cô nhìn sang dáng vẻ kia của cậu bé, cũng không có ý trách móc, chỉ đặt miếng sô cô la vào tay cậu bé, sau đó nói:
"Chỉ còn miếng này, muốn nữa chúng ta cũng không có."
Mà lúc này, từ trên lầu lại có sáu người đi xuống, trong đó có hết thảy ba nam ba nữ, tóc tai họ đều bù xù, xanh xao vàng vọt, vừa nhìn liền biết họ đều là những người còn may mắn sống sót.
Những người này nhìn về khối socola trong tay cậu bé, khiến cậu bé bị dọa đến mức vội vàng nhét nó vào trong miệng, sau đó dùng sức nhấm nuốt nuốt hết vào trong bụng.
Những người may mắn sống sót này nhìn hai người Tấn Vũ bằng ánh mắt đầy tham lam, một người đàn ông cao gầy trong đám đó hung hãn lên tiếng:
“Hãy giao hết đồ ăn của mấy người ra đây!”
Nghe vậy, Tần Tiểu Vũ lập tức cau mày nói:
"Chúng ta không có. Muốn ăn thì tự đi tìm."
Gã đàn ông lấy từ trong túi thắt lưng ra một con dao găm, đôi mắt lóe lên tia hiểm ác :
"Đừng nói dối ta, trông các ngươi không có vẻ là hay chịu đói bụng. Trên người các ngươi chắc chắn có rất nhiều đồ ăn. Tốt nhất là giao hết ra, bằng không..."
Những người đàn ông và phụ nữ kia đều nhìn họ bằng đôi mắt như sói đói khát, một gã thốt lên với vẻ mặt dữ tợn:
"Các ngươi trông trắng trẻo thế kia, da thịt của các ngươi hẳn là..."
"Biến!"
Tần Vũ lạnh lùng nói, trong tay bốc lên một chút lửa màu tím khiến nhiệt độ của toàn bộ căn phòng đều tăng lên.
"Ngươi... . Các ngươi chính là Thần Tứ giả!" Thấy trong tay Tần Vũ đột nhiên xuất hiện ngọn lửa màu tím, trên mặt bọn hắn đều là vẻ kinh hãi.
Thần Tứ giả, hay nói đúng hơn là Tiến Hoá giả, Tần Vũ cũng lười giải thích với những người bình thường này, hắn lại nói:
“Nếu các ngươi vẫn chưa cút ra ngoài, ta sẽ đốt các ngươi thành tro.”
"Đại. . . đại ca, chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức."
Những người may mắn sống sót này đều mang vẻ mặt sợ hãi, Thần Tứ Giả có khả năng chiến đấu với xác sống, Biến Dị Thú, họ là những kẻ được trời ban phước. Sau khi biết được thân phận của Tần Vũ, họ nhanh chóng cúi đầu đi lên lầu, không dám tới quấy rầy.
Tần Tiểu Vũ cười khổ nói:
“Người ở đâu cũng đều giống nhau.”
Tấn Vũ lắc đầu:
"Biết làm sao được, con người một khi đói khát sẽ không còn quan tâm đến đạo đức và pháp luật trói buộc."
Tần Tiểu Vũ nhìn vết thương trên tay mình, đã ngừng chảy máu, chỉ là tổn thương ngoài da một chút, nhiều nhất hai giờ nữa sẽ lành hẳn, ngay cả sẹo cũng không lưu lại.

Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ không quan tâm đến những người sống sót trên lầu nữa, sau khi ăn xong, Tần Tiểu Vũ tán gẫu với Tần Vũ một lúc rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn.
Sáu giờ sáng hôm sau, hai người tỉnh lại, họ chuẩn bị nhanh chóng tiến vào thành phố Thiên Mông, phấn đấu đến trung tâm thành trước buổi trưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận