Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 244 - Lão Đại

Tần Vũ vẫn chưa sử dụng trường thương, hắn không phải kẻ ham giết người, đám ba người Cố Dũng đã chết, hắn cũng đã vì bản thân vì Tần Tiểu Vũ trút giận, nếu lại giết chết Kim Tắc Thiên, nhóm người tiến hoá phía sau ông ta chắc chắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, chuyện này căn bản không cần thiết.
Con ngươi của Kim Tắc Thiên nheo lại, bởi ông ta thấy tuy Tần Vũ không ra tay trước, nhưng hắn không có ý chủ động đánh tới, trái lại trong lòng ông ta đông cứng lại, ông ta biết chàng trai này dám chắc là vì trong lòng đã nắm chắc phần thắng, nếu không sẽ không điềm đạm như vậy.
“Nơi này xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này có tiếng bước vang đến, một đoàn người chạy đến nơi này, những người này đều đến từ người trong doanh trại phía dưới kia.
Một hàng khoảng bảy tám mươi người, dường như chia làm ba phái.
“Ơ? Lão Kim, ngươi là gì ở đây vậy?”
Một người đàn ông cười ha ha nói, người này khoảng ba mươi tuổi, tướng lưng hùm vai gấu.
“Đám Cố Dũng sao lại chết?”
Mà người còn lại thì nhíu mày, hắn có một cái mũi chim ưng, càng khiến cả người hắn toát lên vẻ hung hãn.
“Lão Đại!”
Hứa Hẹn cùng cậu thiếu niên nhỏ gầy kia chạy về phía người đàn ông cường tráng, người này cũng hơi gật đầu với bọn họ.
“Hứa Hẹn, Lỗ Vĩ, nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông cường tráng này là Chu Cường- một trong ba vị thủ lĩnh doanh trại, người có mũi chim ưng còn lại là Tôn Bằng- người cuối cùng trong ba vị thủ lĩnh.
Hai người Hứa Hẹn kể lại câu chuyện một lần nữa, Chu Cường nghe vậy có hơi kinh ngạc nhìn về phía Kim Tắc Thiên đang hừng hực khí thế và hai người Tần Vũ:
“Lão Kim, người muốn đánh nhau với hắn sao?”
Mà bên này Tôn Bằng ôm cánh tay, không nói lời nào, như thể đang xem kịch.
Kim Tắc Thiên nhíu mày, ông ta nhìn về phía Tần Vũ:
“Tốt hơn là mau giải quyết trận đấu đi.”
Tần Vũ gật đầu:
“Được, ngươi tới đi.”
Lúc này Kim Tắc Thiên không nghĩ có nhiều người xem như vậy, nghe Tần Vũ nói thế, khi ông ta chuẩn bị ra tay, lại có một âm thanh phấn khích vang đến:
“Tần huynh đệ, Tần huynh đệ!”
Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ nghe thấy âm thanh này đều sửng sốt, tiếng gọi này rất quen thuộc với bọn họ, họ quay đầu lại nhìn, lại phát hiện ra rằng một bóng người không cao trong đám đông đang chen lấn về phía này và vẫy tay chào họ.
“Là Đạo Diệc!”
Tần Tiểu Vũ kinh ngạc vui mừng.
“Ngươi không sao chứ? Tốt quá rồi!”
Người thanh niên đó thật sự là Đạo Diệc.
Tần Vũ thấy vậy trong lòng cũng hơi buông lỏng, hắn rất có hảo cảm với Đạo Diệc, hôm qua hắn phải đối phó với năm con độc thú trong rừng thông đỏ nên nhường đường cho Đạo Diệc đi theo đám người Lý Nguy rút lui, hiện tại thấy hắn ta không sao, tâm tình cũng rất tốt.
Đạo Diệc chạy tới, hắn vô cùng kích động:
“Thật tốt quá, lúc các người chiến đấu với con rắn lớn kia, tất cả chúng ta đều rất lo lắng.”
Tần Vũ nhìn thoáng qua, hỏi:
“Đám người Lý tư lệnh đâu rồi?”
“Tần Vũ!”
Lúc này đám người tách ra, có hơn mười người đi tới, dẫn đầu là một người khoảng bốn mươi tuổi, tóc mai hai bên đã bạc phơ, nhưng trên mặt vẫn tràn ngập sự uy nghiêm, khiến người khác không khỏi kính phục hắn, người này đúng là Lý Nguy.
“Ha ha, quả nhiên Tần huynh đệ các ngươi không sao!”
Người phát ra tiếng cười là Lâm Phong, ở bên đó không chỉ có Lâm Phong, Cao Kiêu, Lục Vân, Dương Cảnh Lăng, đều là hộ vệ bên cạnh Lý Nguy.
“Ngài Lý, các người quen biết nhau sao?”
Thấy cảnh này, ba người Kim Tắc Thiên, Chu Cường, Tôn Bằng có chút giật mình.
Đám người Lý Nguy cũng mới đến chỗ bọn họ hôm qua, đoàn người này chỉ có hơn hai mươi người, nhưng mỗi một người đều rất tinh anh, mà trên người Lý Nguy ngập tràn vẻ uy nghiêm, ai vừa thấy cũng biết hắn không phải là người tầm thường, mà chủ yếu vẫn là đám hộ vệ Cao Kiêu bên cạnh Lý Nguy, mỗi một người trong đó hơi thở đều tràn đầy sự mạnh mẽ, sợ là không kém gì kẻ mạnh của bọn họ!

Điều này vô cùng khác thường, phải biết rằng ba người Kim Tắc Thiên, Chu Cường, Tôn Bằng sở dĩ có thể trở thành thủ lĩnh của nơi tập trung, không chỉ vì bọn họ là những người đến đây sớm nhất, mà còn vì ba người bọn họ là người tiến hoá đã trải qua hơn một lần lột xác, nói cách khác bọn họ đều là những người tiến hoá bậc hai, bằng không cũng không thể có năng lực khống chế cả nghìn người ở trong doanh trại.
Cả nghìn người trong doanh trại, trong đó có hơn một trăm ba mươi người tiến hoá, nhưng người tiến hoá bậc hai trong đó bao gồm cả ba vị thủ lĩnh thì chỉ có sáu người mà thôi!
Nhưng đội của Lý Nguy này, tuy chưa đến hai mươi người, nhưng tất cả đều là người tiến hoá, nhất là bốn người hộ vệ bên cạnh Lý Nguy, dĩ nhiên hoj đều là người tiến hoá bậc hai.
Hơn nữa, đám người đó rất có kỷ luật, rõ ràng ở trước tận thế là những chiến sĩ tinh anh trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
Cho nên việc đội của Lý Nguy đến doanh trại này chắc chắn mà nói là một đại sự, có khoảng bốn người là người tiến hoá bậc hai, họ đều đã mơ hồ trở thành bốn thế lực ở nơi tập trung này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận