Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 226: Hỏa Giáp Trùng Vương 2

“Phụt!”
Thần hình khổng lồ của Hỏa Giáp Trùng Vương biến mất trong khe nứt không gian, nhóm người Vương Văn nhìn nhau, không nói được trong lòng có cảm giác gì. Chỉ có Mã Tùng lên tiếng tự trách:
“Anh Vương, từ đầu chúng ta nên nói với họ…”
“Chuyện…chuyện này không thể trách chúng ta được, không…không ai ngờ lại trùng hợp như vậy!”
Vương Văn áy náy, thực ra ban đầu hắn đã lừa Tần Vũ, liên quan đến chuyện nhiều người ở huyện Hồng Tùng mất tích kỳ lạ, Vương Văn nói với Tần Vũ là thú hoa làm, nhưng sự thật không phải như vậy. Sở dĩ huyện Hồng Tùng có nhiều người mất tích, nguyên nhân thật sự không phải do thú hoa làm mà là khe nứt không gian đột ngột xuất hiện giống như vậy. Nó càng lúc càng lớn, nuốt chửng mọi thứ xung quanh, rất nhiều người đều bị hút vào khe nứt không gian, đến nay chưa từng xuất hiện lại. Nhóm người Vương Văn che giấu chuyện này nói là thú hoa làm tất nhiên muốn lợi dụng hai người Tần Vũ, nhưng họ không ngờ khe nứt do thú hoa tạo ra lại xảy ra thay đổi, hút hai người kia vào trong như vậy.

Khe nứt không gian càng lúc càng lớn, cuối cùng lan rộng đến mười bảy mười tám mét, đất đá, mảnh vụn xung quanh đều bị hút vào, nó như miệng lớn của một con quái thú, nuốt chửng tất cả mọi thứ. Khoảng ba bốn phút sau, lực hút trong khe nứt không gian bắt đầu nhỏ đi, khe nứt cũng dần dần co lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất, tất cả trở về vẻ bình lặng, chỉ để lại một đống bừa bộn, chứng minh chuyện đã xảy ra ban nãy.
“Hi vọng...họ sẽ không sao!”
Nhóm người Vương Văn chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, ngay cả Lý Tiêu cũng mong Tần Vũ không xảy ra chuyện, dù sao Tần Vũ cũng đã cứu mạng hắn. Trong không gian tăm tối, Tần Vũ cảm giác cơ thể nhẹ bẫng như đang lơ lửng trên không. Hắn vội vàng nhìn sang bên cạnh, sau khi phát hiện Tần Tiểu Vũ vẫn ở cạnh mình, hắn mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Đây…đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tần Tiểu Vũ ngơ ngác, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Ngươi đã làm gì?”
Tần Vũ không trả lời, ánh mắt nhìn về phía thú hoa bị hắn siết bằng một tay, lạnh lùng lên tiếng, sát ý trong mắt gần như muốn trào ra.
“Chít chít chít!”
Sát khí lạnh lẽo của Tần Vũ khiến thú hoa rùng mình, nó hơi chột dạ, không dám nhìn vào mắt Tần Vũ, thực ra ban nãy nó chỉ làm động tác thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Không gian ở nơi đó vốn không ổn định, bị dị năng không gian của nó xé rách một đường nhỏ, cái khe kia càng ngày càng lớn, nó lại để sức mạnh không gian của mình cộng hưởng với khe nứt, bấy giờ mới hút hai người Tần Vũ vào trong.
“A!”
Lúc này ánh sáng lóe lên, một sinh vật khổng lồ như xe tăng bơi về phía này, chính là Hỏa Giáp Trùng Vương, nó đã chủ động vào đây. Hít sâu một hơi, Tần Vũ thu lại sát ý, hắn biết bây giờ không phải lúc làm rõ nguyên nhân. Nhớ lại chuyện lúc trước, Tần Vũ biết mình đã bị khe nứt không gian hút vào, bây giờ có lẽ đang ở trong kẽ hở không gian, phải nhanh chóng ra ngoài, nếu không sẽ mắc kẹt ở không gian hư vô này. Tần Vũ không quen thuộc dị năng và cảnh tượng của hệ thời không, cũng không rõ làm sao thoát khỏi khe nứt không gian. Nhưng Tần Vũ rời mắt về phía thú hoa, giờ muốn thoát ra ngoài phải cần đến thú hoa, nó có dị năng không gian chắc chắn sẽ có cách ra khỏi kẽ hở không gian này! Thú hoa chớp đôi mắt nhỏ xíu đen ngòm, không biết đang nghĩ gì, Tần Vũ biết rõ muốn khiến nó ngoan ngoãn đưa họ ra ngoài là chuyện không thể nào, nhưng việc đó không làm khó được Tần Vũ. Tần Vũ nhìn Tần Tiểu Vũ:
“Tiểu Vũ, khống chế nó, sau đó bảo nó đưa chúng ta ra ngoài.”
“Được!”
Tần Tiểu Vũ cũng biết giờ không phải là lúc nói nhiều, phải nhanh chóng ra ngoài. Cô cắn rách ngón tay không chút do dự, máu chậm rãi chảy ra như mộng ảo, sau đó cô đè ngón tay lên vầng trán phía trên hai con mắt của thú hoa.
“Chít chít chít!”
Thú hoa hơi kinh ngạc, tuy nó không biết đối phương muốn làm gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt. Nhưng dưới sát ý lạnh lẽo của Tần Vũ, nó hoàn toàn không dám cử động.
“Vù!”
Vài giọt máu rực rỡ như mộng ảo thấm vào trán thú hoa, ánh mắt hoảng hốt của thú hoa dần dần bình tĩnh lại. Khi nó nhìn về phía Tần Tiểu Vũ ánh mắt đã tràn ngập sùng bái, như đang chăm chú nhìn vị thần của mình vậy.
“Xong, thành công rồi.”
Không có gì ngoài ý muốn, chú khống hồn của Tần Tiểu Vũ đã hoàn toàn khống chế thú hoa, cho dù bây giờ có bảo nó tự sát, thú hoa cũng không chút do dự. Thấy chú khống hồn của Tần Tiểu Vũ thành công khống chế thú hoa, bấy giờ Tần Vũ mới chậm rãi buông cánh tay đang bóp cổ thú hoa ra, sau đó nói với Tần Tiểu Vũ:
“Hỏi xem nó có thể đưa chúng ta ra ngoài không?’
“Tiểu Hoa, ngươi có thể đưa chúng ta ra ngoài không?”
Tần Tiểu Vũ gật đầu, hỏi thú hoa.
“Chít chít!”
Thú hoa ra sức gật đầu, dáng vẻ đắc ý.
“Mau đưa chúng ta ra ngoài!”
Tần Tiểu Vũ thấy vậy trong lòng mừng rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận