Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 258 - Sắc Bén Như Chim Ưng

Tần Vũ buộc miệng nói, thấy ánh mắt nghi ngờ của Tần Tiểu Vũ, hắn không biết phải nói sao mới được. Hắn đã quen khi đi ngủ có Tần Tiểu Vũ bên cạnh, lúc này nghe Tần Tiểu Vũ nói muốn đến phòng Bạch Tiểu Na, hắn mới vội vàng ngăn cản. Có lẽ Tần Tiểu Vũ hiểu rõ suy nghĩ của Tần Vũ, trong lòng cô đắc ý, nhưng ngoài miệng lại bảo:
“Nhưng vừa rồi ta đã nói với Tiểu Na.”
“Trò chuyện lúc nào chẳng được, bây giờ ngủ thôi.”
Tần Vũ bị ánh mắt Tần Tiểu Vũ nhìn đến mức ngại ngùng, hắn dứt khoát mặt dày, ôm lấy Tần Tiểu Vũ, đè cô xuống giường.

"Được rồi được rồi, không đi là được."
Tần Tiểu Vũ bất đắc dĩ nói.
Tiểu thế giới đỏ lòm này không có ban ngày lẫn ban đêm, hai người Tần Vũ nghỉ ngơi bốn năm tiếng là thức dậy.
Vừa ra ngoài, Tần Vũ đã bắt gặp, nhóm năm người Địch Thiểu Phong, Bạch Tiểu Na đang đi ra ngoài căn cứ.
"Tiểu Na, mọi người đi đâu vậy?"
Tần Tiểu Vũ thấy vậy phất tay nói.
Năm người dừng lại, ngoài Địch Thiếu Phong, Bạch Tiểu Na thì trong ba người còn lại cũng có hai người biết Tần Vũ, hai người đều là thiếu niên bất mãn hai mươi tuổi, chính là hai người trước đây không lâu đã tận mắt thấy Tần Vũ giết chết ba người Cố Dũng.
Một người trong số đó có một thiếu niên rất giàu tinh thần chính nghĩa tên là Hứa Nặc, một cậu thiếu niên gầy nhỏ khác tên là Lỗ Vĩ, cuối cùng là một người trung niên râu đầy mặt.
Bạch Tiểu Na nói:
"Chúng ta ra ngoài tìm thức ăn."
Địch Thiểu Phong bổ sung nói:
"Tiện thả lỏng luôn, ở đây chán quá, có muốn cùng ra ngoài xem thử chút không."
"Được!"
Tần Tiểu Vũ lập tức nói, Tần Vũ cũng không từ chối, cô cũng có ý định đi ra ngoài xem thử.
Đoàn người lập tức cùng đi ra bên ngoài.
Địyh Thiểu Phong giới thiệu với Tần Vũ:
"Đây là Hứa Nặc, còn đây là Khổng Vĩ, còn chú này tên là Tiền Lập Tân."
Địch Thiểu Phong giới thiệu xong những người khác cũng giới thiệu với ba người họ:
"Anh ấy tên là Tần Vũ, còn chị gái xinh đẹp này tên là Tần Tiểu Vũ."
"Chào Tần tiên sinh, Tần tiểu thư!"
Hứa Nặc, Khổng Vĩ cũng hơi lo lắng, chính mắt bọn họ đã thấy Tần Vũ giết chết ba người Cố Dũng giống như bóp chết ba con kiến, không tốn nhiều sức, rõ ràng là giết người như ngóe.
Người đàn ông tên Tiễn Lập Tân cũng mỉm cười gật đầu.
Tần Tiểu Vũ nhìn thấy Hứa Nặc, Khổng Vĩ lo lắng bồn chồn thì buồn cười nói:
"Anh ấy không phải ác ma điên cuồng giết người, yên tâm đi, không ăn thịt hai người đâu, không cần sợ."
Hứa Nặc, Khổng Vĩ nghe vậy thì có chút lúng túng,
Đi ra khỏi căn cứ, Tần Vũ hỏi Địch Thiểu Phong:
"Thi thú ở đây sức mạnh ước chừng ở tầm nào?"
Địch Thiểu Phong nghe vậy đáp:
"Anh Tần yên tâm đi, thi thú thì rất mạnh, nhưng đa số là thi thú cấp thấp, cấp hai đã rất ít, ở đây một tháng chúng ta chỉ gặp khoảng bảy tám con thôi, chỉ cần không đi tới phía rìa thì sẽ không gặp nguy hiểm."
Bên rìa đương nhiên là phần cuối của tiểu thế giới này, tiểu thế giới này thật ra thì không lớn, cũng không lớn hơn thành phố Thịnh Cảnh là bao, nhưng dù như vậy cũng rất lớn, bởi vì thành phố Thịnh Cảnh có sức chứa tương đương ngàn vạn người trong thời bình.
Một nửa tiểu thế giới Huyết sắc là đất đai màu đỏ, mà một nửa kia là bình nguyên chôn xương phủ đầy thực vật biến dị.
"Ô? Là tinh cây bắp!"
Mọi người đi đã hơn nửa giờ, bỗng nhiên Khổng Vĩ vui vẻ chỉ về một hướng, mắt hắn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, mắt cũng biến thành màu nâu, con ngươi màu đen, hết sức sắc bén, như chim ưng vậy.
Dị năng của Khổng Vĩ cảm giác hệ mắt ưng, có khả năng siêu thị lực, có thể dễ dàng nhìn thấy con muỗi cách xa ngàn mét.
Dĩ nhiên, Khổng Vĩ khá là thất vọng với dị năng này của mình, mắt ưng không tăng thêm sức chiến đấu của hắn là bao, tác dụng của hắn giống như bây giờ, làm một trinh sát.
Mọi người đi tới hướng Khổng Vĩ chỉ, quả nhiên phát hiện ra cái gọi là tinh cây bắp.
Ở trên một miếng đất, khoảng bốn năm mét vuông có thực vật kì dị đang sinh trưởng, phần thân cây dày, to bằng hai ngón tay cái, ở trên ngọn cây có thứ gì đó mọc lên rất giống bắp, chỉ là không phải màu vàng, mà là những cây dạng hạt trong suốt như pha lê.
Đây chính là hạt bắp tinh, cũng là thực vật biến dị thường gặp ở nơi này, là thức ăn chủ yếu của mọi người trong căn cứ, mùi vị không hề ngon, bởi vì vị của nó đắng, hôm qua hai người Tần Tiểu Vũ đã ăn rồi.
"Mau ra tay đi, hôm nay coi như có thu hoạch."
Địch Thiểu Phong nói.
"Được, Phong ca."
Hứa Nặc vội vàng là gật đầu một cái, hắn biết địa vị của hai người Địch Thiểu Phong, Bạch Tiểu Na ở trong căn cứ ngay cả ba thủ lĩnh cũng phải nể mặt, bởi vì thực lực bọn họ mạnh hơn ba vị thủ lĩnh.
Hứa Nặc hít một hơi, toàn thân hắn là gió mát, rồi sau đó mười ngón tay Hứa Nặc khép lại thành dao, liên hoàn cắt, chỉ thấy từng luồng khí xanh lục ngưng tụ lại, bay về phía hạt bắp như những lưỡi dao.
"Dị năng của hắn ta hệ phong sao? Thể chất còn rất yếu, nhưng khả năng điều khiển của hắn ta không tệ."
Hứa Nặc thả từng luồng gió, bay lượn vòng tròn, cắt đứt từng hạt bắp trên thân cây, nhưng không làm tổn hại chút nào đến thân cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận