Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 70 - Lầu Ba

Tất cả mọi người ở đây căn bản không thấy rõ Tần Vũ di chuyển như thế nào, hắn cứ như một bóng ma vậy, lóe lên rồi xuất hiện cách mấy mét, giết chết hai người liên tiếp, những bảo vệ còn lại đều sợ thật rồi.
Sức mạnh của Tần Vũ vượt qua tầm hiểu biết của họ, có hai người bị Tần Vũ bóp chết như kiến hôi, họ hoàn toàn không dám nhúc nhích, cả đám đều run rẩy cả người, không dám di chuyển chút nào.
"Trương Phong ở đâu?"
Tần Vũ hỏi lại lần nữa, nhưng lại không một ai dám trả lời.
Tần Vũ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng của hắn rơi vào một người đàn ông có dáng người gầy yếu.
Người đàn ông lập tức run lên một cái, lắp ba lắp bắp nói:
"Ba... Lầu ba, phòng nghỉ ở lầu ba."
"Đi thôi."
Tần Vũ cũng không có hứng thú giết những tên gầy yếu này, hắn lớn lên trong mạt thế, sống trong hoàn cảnh tàn khốc như thế, kỳ thật bên trong bản chất hắn rất coi thường sinh mệnh, cho dù giết sạch đám người này hắn cũng sẽ không có chút cảm giác nào, thế nhưng Tần Tiểu Vũ đang bên cạnh, hắn không muốn khiến Tần Tiểu Vũ cảm thấy hắn là một người máu lạnh.
Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đi lên lầu, không ai trong đám bảo vệ này dám ngăn cản hắn, Tần Vũ đi qua, họ cũng vội vàng tránh ra, sợ vận rủi của họ nổi lên, rơi vào kết cục giống như hai người trước.
"Đúng là đáng sợ..."
Đợi bóng của hai người biến mất ở cổng lớn xong, những người bảo vệ này mới co quắp ngồi trên mặt đất, họ cảm giác thiếu niên vừa đối mặt kia không là người, mà là một con hung thú đội lốt người.
"Các ngươi vào bằng cách nào?"
Sau khi lên lầu thì có người phát hiện ra hai người bọn họ nênn tiến lên ngăn lại.
"Ngươi muốn chết à!"
Tần Vũ cũng không để ý gì tới, người kia liền giận dữ, rút ra một cây gậy điện chuyên dụng của bảo vệ định đánh vào đỉnh đầu hắn, nhìn ra được hắn cũng là kiểu người ngang tàng nên gã ta cũng không nương tay chút nào, một gậy này chắc chắn đập cho người ta phải vỡ đầu chết tươi.
Tần Vũ còn chẳng thèm nhìn thanh sắt quét qua, người kia bay ra hơn mười mét giống như diều đứt dây đụng, vào tường mới ngừng lại được, ngũ tạng lục phủ gã ta đều vỡ vụn, chết tại chỗ.
Không hề nghi ngờ gì nữa, sự xông vào mạnh mẽ của Tần Vũ đã kinh động đến rất nhiều người, có thật nhiều minh chúng của Đại Sơn Minh chạy tới, Tần Vũ cũng không chủ động ra tay, hễ có người dám ra tay về phía hắn thì đều bị hắn không hề nương tay mà đánh chết, sau khi đánh chết bảy tám người liên tục thì cuối cùng không ai dám ngăn cản hắn nữa.
Mục tiêu của Tần Vũ không phải họ, họ đương nhiên sẽ không vì một tân thủ lĩnh vừa mới nhậm chức mà cả gan liều mạng với Tần Vũ.
Tần Tiểu Vũ thấy Tần Vũ liên tục giết hơn mười người, trong lòng cũng của cô cũng có hơi khó chịu, nhưng cô cùng nhìn ta Tần Vũ bởi vì chuyện của Bạch Thiên Hào nên tâm trạng có hơi không tốt, cho nên cô cũng không nói gì thêm.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"
Trương Phong nhíu nhíu mày, lúc hắn ta đang định đi ra xem một chút thì một tiếng vang rất lớn truyền ra, cửa căn phòng vỡ vụn, âm thanh sát thần kia của Tần Vũ đã yên lặng đừng đó.
"Là các ngươi?"
Trương Phong hơi bất ngờ, sau đó cũng nhận ra họ:
"Các ngươi vào bằng cách nào?"
Tần Vũ không nói gì, ánh mắt của hắn quét qua căn phòng, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.
Bạch Tiểu Na ngồi trên một cái ghế, gương mặt xinh đẹp ngày xưa của cô đã hoàn toàn trắng bệch, nhuốm đầy nước mắt, đôi mắt to tròn xinh đẹp của cô lúc này lại ngơ ngác nhìn sang một bên khác, như thể đã mất đi linh hồn, không có chút phản ứng nào với sự xuất hiện của Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ.
"Tiểu Na, ngươi không sao chứ?"
Tần Tiểu Vũ thấy bộ dạng này của Bạch Tiểu Na thì lập tức lo lắng chạy qua.
Trên một cái ghế sau lưng Trương Phong có một bóng người cúi thấp đầu, đó chính là Bạch Thiên Hào, nhưng lão ấy đã chết, toàn thân của lão đều bị ướt đẫm mồ hôi, bên trên khuôn mặt đầy nếp nhăn vẫn còn lưu lại nét đau đớn, có thể tưởng tượng ông già này bị Trương Phong tra tấn đến chết.
Mặc dù Tần Vũ đã sớm đoán được Bạch Thiên Hào có thể sẽ chết, nhưng chưa thấy tận mắt đổ về trước thì trong lòng Tần Vũ vẫn có một tia hi vọng, giờ khắc này nó cũng tan vỡ, lúc này trong lòng hắn rất bình tĩnh, nhưng hai mắt lại càng ngày càng lạnh lùng, nên biết Bạch Thiên Hào là hi vọng để hắn đạt tới cấp S, bây giờ lại bị Trương Phong làm hỏng, hắn thật sự nổi giận rồi.
Muốn để kỹ năng chiến đấu đạt tới cấp S thật sự quá khó khăn, không chỉ cần phải cố gắng mà còn cần cả thiên phú, cơ duyên và không ngừng rèn luyện chiến đấu, mặc dủ Tần Vũ chỉ thiếu chút nữa nhưng không phải mất bao lâu để thực hiện được bước này.
Trương Phong chạm với ánh mắt lạnh như băng của Tần Vũ, trong lòng hắn ta không hiểu sao lại thấy lạnh cả người, đây là lần đầu tiên kể từ khi có sức mạnh hắn có cảm giác khó hiểu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận